Sáng hôm sau Thiên Hy Linh dậy trễ hơn đám người khác, khi ra khỏi phòng đã không nhìn thấy ai, cũng đúng, hôm nay là thứ 6, còn phải đi học.
Vào phòng tắm vệ sinh cá nhân qua một lượt, thay một bộ đồ đơn giản rồi đi xuống lầu. Vì chân trái không thể đi lại bình thường, cô đành nhảy lò cò xuống từng bậc thang. Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại tưởng tượng tới cảnh có trộm vào nhà. Còn một bước cuối nữa là có thể xuống khỏi cầu thang, cơ mà bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng động, tim ngừng một nhịp, đôi mắt sợ hãi nhìn ra cánh cửa với vẻ phòng bị, giây sau cánh cửa mở ra, hai thân hình quen thuộc hiện ra trước mặt cô.
“... Cha mẹ?”
“Tiểu Linh, sao con xuống đây?” Vương Kiều nhìn xuống đôi chân cô, nhăn mặt hỏi.
“Con…”
“Chân đang bị thương, con đâu cần xuống dưới làm gì!” Vương Kiều vội vàng chạy tới, đỡ Thiên Hy Linh.
“Cảm ơn mẹ"
Thiên Vũ Quân cha cô lấy đồ ăn đem tới để trên bàn, chu đáo dọn sẵn ra một bàn thức ăn ngon “Mẹ con có làm ít đồ ăn, để trong hộp giữ nhiệt nên còn nóng, mau lại đây thử đi”
Đồ ăn được đưa ra khỏi hộp, Thiên Hy Linh không nhịn được nuốt nước bọt. Mẹ cô nấu ăn cũng rất ngon, còn hợp với khẩu vị của cô nữa.
Ngồi xuống ghế, Vương Kiều lấy cho cô một chén cơm bự, tay liên tục gắp đồ ăn không nghỉ.
“Cha mẹ định ở lại bao lâu?” Thiên Hy Linh dừng ăn, ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-man-gap-anh/3304409/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.