Phó Dư nghe Cố Miên nói liền biết được ký ức của cô dừng ở hai năm trước.
Thái độ của cô với hắn hai năm trước, trong lòng hắn biết rõ. Lúc ấy hắn chẳng mong ước gì cao xa, Cố Miên ngay cả liếc mắt nhìn hắn nhiều chút cũng không muốn.
“Phó thiếu gia, hiện tại tôi có chút đau đầu. Mời anh rời khỏi phòng bệnh. Tôi muốn nghỉ ngơi một lát.”
Thanh âm Cố Miên lạnh lùng.
“Được. Tôi không quấy rầy em nghỉ ngơi. Tôi ở bên ngoài, có chuyện gì nhớ gọi tôi.”
Phó Dư kéo chăn cho cô, đem đôi tay nhỏ nhét vào trong chăn.
Cố Miên xoay đầu không nhìn hắn, bởi vì chỉ cần nhìn vào ánh mắt hắn, cô lại cảm thấy đau xé lòng. Giống như cô đã làm sai việc gì.
Hiện tại cô không có việc gì, cũng nên báo bình an với cánh phóng viên.
Cố Miên gọi cho Cố Hữu Lương, điện thoại không ngờ kết nối rất nhanh.
“Ba…”
“Ba cái gì mà ba, mày còn mặt mũi gọi điện cho tao. Cố Miên, nếu không phải mày vô dụng. Cố gia sẽ biến thành như vậy sao? Kêu mày đi lấy lòng Phó Dư giúp Cố gia lấy nhiều tài nguyên về. Mày khen ngược, lúc ấy không những không giúp dì mày nói chuyện còn làm hại Phó gia hủy hợp đồng. Mày về sau đừng gọi điện về nữa, Cố Hữu Lương tao không có đứa con như mày”
Nói xong Cố Hữu Lương liền treo điện thoại.
Cố Miên nghe Cố Hữu Lương nói mà ngốc lăng một lát mới hồi phục tinh thần. Cô nhớ rõ một ngày trước Cố Hữu Lương còn nói cô là tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-man-ga-cho-nguoi/638369/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.