Cố Miên nhìn tin nhắn này, trong lòng cười lạnh. Dù Đường Trạch nhận ra thì thế nào. Thích tìm đường chết thì mặc kệ hắn, bị vả mặt một lần chưa đủ, muốn vả thêm lần nữa đây mà.
Hôm sau Cố Miên phải về Hoành Điếm. Thực hiển nhiên là lưu luyến Phó Dư.
"Ông xã, rốt cuộc em cũng biết vì sao trước kia anh luôn muốn giam em trong nhà. Hiện tại em rất luyến tiếc anh. Không muốn tách khỏi anh chút nào."
Tháng ba trời rét nên Cố Miên mặc một chiếc áo lông lạc đà. Cả người bị chiếc áo lớn quấn thành một đoàn, tròn tròn nhỏ nhỏ ghé vào ngực Phó Dư.
"Miên Miên, nếu em không muốn đóng phim thì không cần đóng." Cho dù em không đóng phim tiền anh làm vẫn đủ để em tiêu xài phun phí.
Nửa câu sau Phó Dư không nói. Bởi vì hắn biết đối với Cố Miên việc ra ngoài đóng phim là để cô chứng minh bản thân.
"Không không không, em muốn đóng phim! Còn muốn đóng thật nhiều phim!"
Cố Miên vội vàng lắc đầu. Cả đêm qua cô không ngủ được, trong đầu chỉ nghĩ làm sao nuôi nổi Phó Dư, cuối cùng quyết định, cô nhất định phải nổi tiếng.
"Được."
Phó Dư sủng nịch ôm gương mặt cô. Nếu cô muốn nổi tiếng thì cứ nổi tiếng, mọi chuyện có hắn lo liệu.
Phó Dư không hề biết rằng, Cố Miên không phải muốn nổi tiếng, cô chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền về nuôi chú chim hoàng yến họ Phó nào đó thôi. Trình độ tiêu tiền của ông xã quá cao, cô không nỗ lực là không được.
Nghĩ đến đây Cố Miên ẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-man-ga-cho-nguoi/638364/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.