Bụng nhỏ Cố Miên không ngừng run rẩy, nước tiểu không ngừng bắn ra. Cô hổ thẹn lấy gối che khuất mặt.
"Ô ô...mất mặt a."
Vậy mà trước kia cô thậm chí còn muốn giải vờ thục nữ trước mặt Phó Dư. Bây giờ thì hay rồi, chẳng những không đi được đoan trang thiếu nữ lộ tuyến mà còn bị Phó Dư thao bắn nước tiểu.
"Không mất mặt, Miên Miên chỉ là quá thoải mái."
Phó Dư ném áo mưa và vòng lông thú đi. Hắn ôm Cố Miên vào ngực. Thanh âm ôn nhu như nước an ủi cô.
Trước đây hắn chưa từng nghĩ có thể làm Cố Miên cao trào dưới thân hắn, càng không nghĩ tới khiến cô sướиɠ đến mất khống chế. Vì muốn như vậy không chỉ yêu cầu thực lực bên nam đủ tốt mà còn phải có bên nữ phối hợp.
"Nhưng mà em cũng không thể như vậy...về sau anh nhất định sẽ chê cười em."
Tuy rằng Cố Miên khóc nức nở nhưng không có đẩy Phó Dư ra. Cô thích cảm giác được Phó Dư ôm trong ngực, vòng tay hắn thật ấm áp thật dịu dàng, làm cô có cảm giác mình chính là trân bảo quý nhất đời hắn vậy.
"Sẽ không chê cười Miên Miên của tôi. Miên Miên là thịt đầu quả tim tôi, thương em còn không kịp, sao có thể chê cười em được chứ."
Bốn chữ "Miên Miên của tôi" giống như có ma lực làm khó chịu trong lòng Cố Miên theo lời hắn nói tấn biến, nội tâm tĩnh lặng như bị hòn đá ném vào. Gợn sóng từ tâm hồ nước từng vòng từng vòng lan rộng khiến trái tim cô nhộn nhạo.
"Ông xã, lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-man-ga-cho-nguoi/638339/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.