Cố Miên biết Phó Dư bị hạ dược nhưng không ngờ dược hiệu lại bá đạo như vậy, ngay cả cô khẩu giao cũng không có tác dụng.
Đời trước thời điểm hắn phẫn nộ từng bức bách cô vì hắn khẩu giao. Bất quá lúc ấy Phó Dư rõ ràng rất thoải mái mà.
Đáng giận, lúc nãy cô đáng lẽ không nên dễ dàng bỏ qua cho Cố Bảo Châu như vậy, ít nhất cũng phải đánh gãy chân cô ta trước. Dám làm bác sĩ Phó thân ái của cô khó chịu thế này. Cũng không biết có lưu lại di chứng gì không nữa.
Cố Miên đau lòng ôm mặt Phó Dư, dịu dàng hỏi: "Ông xã, hôm nay anh muốn cưỡi em hay muốn em chủ động?"
Nếu là ngày thường Phó Dư chắc hẳn muốn tự mình động thủ, chẳng qua hắn muốn thấy Cố Miên chủ động. Loại cảm giác này so với hắn đơn phương làm tình càng thoải mãn hơn.
"Tôi bị hạ dược, không có sức lực."
Phó Dư ra vẻ suy yếu nói.
Sau khi Cố Miên nghe thấy Phó Dư thì càng thêm lo lắng.
"Có phải bọn họ trừ bỏ hạ xuân dược còn hạ thêm loại thuốc khác hay không?"
Cố Miên quả thực tức giận đến hộc máu. Nếu không phải hiện tại Phó Dư tình huống đặc thù thì cô thật sự muốn trở về tìm Cố gia người tính sổ.
"Ân." Phó Dư gật gật đầu. Dù sao hắn không phải người tốt gì.
Chẳng qua Cố Miên đang lo lắng muốn chết, căn bản không nghĩ tới. Nếu Phó Dư còn bị trúng dược khác thì sao có thể chỉ vặn gãy mỗi cổ tay của Cố Bảo Châu. Bây giờ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-man-ga-cho-nguoi/638291/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.