Ngày Hạ Chi Nhạ xuất viện là ngày nắng trong rất đẹp. Cậu hớn ha hớn hở đi đi lại lại trong phòng. Bị thương nằm trên giường mấy tháng, cuối cùng cũng được xuống giường đi lại giãn gân cốt rồi.
“Đường Xuyên, về nhà tôi nấu mấy món ngon cho anh ăn nhé. Anh dạo này bận rộn vì tôi mà trông gầy quá.”
Trên ô tô, nhìn gương mặt hóp đi của Trạch Đường Xuyên mà Hạ Chi Nhạ cảm thấy rất đau lòng. Cậu biết trong tháng vừa qua, anh rất khổ cực vừa phải làm việc trên công ty vừa phải chăm sóc canh chừng cậu. Vốn dĩ công việc này có hộ lý làm được rồi, nhưng Trạch Đường Xuyên lấy lý do hai người là chồng chồng mà không chăm sóc được cho cậu sẽ khiến anh bị nói này nói nọ không hay. Cuối cùng thành ra Trạch Đường Xuyên quyết định túc trực trong bệnh viện luôn.
“Toi không sao. Đây là điều tôi nên làm. Hơn nữa, cậu bị thương cũng là vì Trạch Đường Nghinh. Tôi chân thành xin lỗi cậu.”
Hạ Chi Nhạ lắc đầu. Cậu đỡ cho cô ấy hoàn toàn là tự nguyện. Dù cho Trạch Đường Nhhinh ăn nói không đúng mực nhưng cũng là mạng người, cậu không thể nào nhắm mắt làm ngơ được.
“Đường Xuyên, Đường Nghinh cô ấy……”
Hạ Chi Nhạ ngập ngừng hỏi tình hình của Trạch Đường Nghinh lúc bấy giờ. Theo lý mà nói, đáng lẽ lão gia tử sẽ bắt nàng đến tạ tội với cậu chỉ là cậu nằm viện gần hai tháng chưa thấy người đâu.
Trạch Đường Xuyên không nói gì, chỉ khẽ đánh trống lảng ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-man-cua-anh-hanh-phuc-cua-em/2697287/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.