Chương trước
Chương sau
Không thể hiện sự nghi ngờ của mình ra ngoài, Trạch Đường Xuyên ngồi yên lặng lắng nghe Hạ Chi Nhạ kể về người bạn mới quen của mình.

“Cậu có biết cậu ta làm nghề gì không?”

“Ưm… Quả Quả nói là cậu ấy làm nhân viên văn phòng. Thường ngày làm việc bí bách chán chường nên rất thích tranh của tôi. Đường Xuyên, tôi không ngờ mình vẽ tranh bao nhiêu năm, bây giờ cũng có fan rồi.”

Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh như chú cún con của cậu, anh không nỡ vạch trần sự thật. Lòng người khó đoán. Anh cũng không biết tên Quả Quả đó là nhắm vào Chi Nhạ hay là nhắm vào anh nữa. Nhưng dù có nhắm vào ai cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.

“Ủa… chúng ta đi đâu vậy?”

Đây không phải con đường quen thuộc dẫn họ về nhà.

“Tôi để quên tài liệu ở công ty. Cậu không phiền nếu chúng ta ghé qua đó lấy một chút chứ?”

“Không đâu. Tôi không sao cả…”

Hạ Chi Nhạ lắc đầu nguầy nguậy. Thật ra cậu cũng có hơi tò mò công ty của Trạch Đường Xuyên lớn như thế nào. Cậu chỉ nghe người ta nói là rất lớn mà thôi. Cậu cũng muốn đến xem a.

Nhìn thấy hai chữ tò mò như dán trên trán của cậu khiến Trạch Đường Xuyên thấy buồn cười không thôi.

“Lát nữa, sẵn tiện tôi sẽ dẫn cậu tham quan công ty luôn. Dù sao cậu cũng là ông chủ nhỏ của công ty Trạch gia. Mọi người cũng nên biết mặt.”

Nghe thấy mấy chữ ông chủ nhỏ, Hạ Chi Nhạ lại cúi đầu đỏ mặt ngượng ngùng. Cái xưng hô này sao mà kì lạ ghê.



Tổng công ty Trạch thị toạ lạc trên một con đường lớn ở một khu phố được mệnh danh là tấc đất tấc vàng của A quốc. Thậm chí, công ty còn được ưu ái tặng cho hẳn 6 số nhà là biết lớn như thế nào.

Thường ngày xe chủ tịch hay tổng giám đốc sẽ đi thẳng xuống hầm sau đó lên tầng cao nhất bằng thang máy chuyên dụng nhưng hôm nay lái xe lại dừng trước cổng Trạch thị. Đừng hỏi hắn, hắn chỉ nhận được chỉ thị của ông chủ thôi.

“Wow, cao quá đi.”

Trạch thị cao tới hai mươi tầng. Không gian làm việc được thiết kế mở nên quả thực nhìn rất thông thoáng. Trước sảnh, lễ tân nhìn thấy ông chủ mình cùng với một cậu con trai cùng nhau đi vào thì ngạc nhiên vô cùng.

“Chào ông chủ ạ.”

Trạch Đường Xuyên gật đầu nhẹ như một lời chào lại, cậu trai bên cạnh thì hai mắt mang đầy sự tò mò ngắm nhìn thiết kế ở sảnh.

“Đường Xuyên, không gian và nội thất được thiết kế đẹp quá.”

“Ừm.”

Tuy chỉ một câu trả lời đơn giản nhưng Trạch Đường Xuyên thật sự để tâm. Anh biết cậu mặc dù vẽ chân dung bán trên mạng nhưng cậu yêu thích nhất vẫn là thiết kế nội thất, chỉ là trước kia nhà họ Hạ không thèm đếm xỉa đến cũng ngăn cản cậu đi học. Trong lòng anh lập tức nhảy số.

Lễ tân bên này bề ngoài thì cố gắng giữ nụ cười trang nhã lịch sự nhưng trong lòng thì đã nổi lên bão bùng khắp nơi rồi. Nhìn đi, nhìn cái nhẫn kim cương to lấp lánh trên tay cậu trai đó đi. Đó chính là ông chủ nhỏ của các cô đấy. Đẹp trai quá đi à.

Đợi hai người đi vào trong thang máy lúc này lễ tân mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy ông chủ không nói gì nhưng đứng đó thôi cũng gây áp lực rất mạnh đó. Cô mặc dù hóng hớt những cũng sợ chết khiếp.

“Nhìn thấy không, cái nhẫn đó?”

“Cái nhẫn hàng luxury của thương hiệu X. Trời ơi, bạn trai tôi mà cầu hôn tôi bằng chiếc nhẫn đó tôi tình nguyện gả không đó.”

“Cô thông minh quá nhỉ. Cái nhẫn đó có khi bằng gia tài của một gia đình luôn đó.”

Văn phòng làm việc của Trạch Đường Xuyên nằm trên tầng cao nhất. Chỗ đây trước kia là của chủ tịch, nhưng từ khi hắn tiếp quản thì lão gia tử đã không đến đây nữa rồi.

“Chào Tổng giám đốc.”

Năm thư kí của anh lập tức đứng lên. Thư kí Trương lập tức hiểu chuyện, lên tiếng.

“Chào cậu chủ nhỏ ạ.”

Các thư kí còn lại lập tức bắt được rada, cũng hối hả chào Hạ Chi Nhạ. Đừng đùa, đây là lần đầu tiên ông chủ dẫn người khác đến đây đấy.



Phòng làm việc của Trạch Đường Xuyên thiết kế theo phong cách tối giản rộng rãi. Không gian thoáng mát rộng mở, chỉ là khá ít đồ đạc, cũng không có chỗ để nghỉ trưa bởi vì lúc còn làm ở công ty, Trạch Đường Xuyên không bao giờ ngủ nghê gì, trưa nào cũng xem báo cáo. Có khi làm việc đến chín mười giờ đêm cũng không đặt lưng xuống nghỉ ngơi một chút nào.

Xứng đáng với mấy chữ cuồng ma công việc.

“Chi Nhạ, tôi còn xem một ít báo cáo, để thư kí Trương dẫn cậu tham quan công ty nhé.”

“Được. Anh cứ làm việc đi.”

Hạ Chi Nhạ hiểu rõ, lúc làm việc Trạch Đường Xuyên không thích có ai bên cạnh mình.

Đợi hai người khuất bóng, Trạch Đường Xuyên mới nhấn nút trên điện thoại gọi Vân Sương Sương đi vào.

“Thưa tổng giám đốc, người gọi tôi ạ.”

“Phòng thiết kế nội thất có tuyển thực tập sinh đúng không?”

Vân Sương Sương là thư kí phụ trách bên mảng xây dựng thiết kế nhà ở. Tuy là phụ nữ nhưng cô cực kì giỏi và chịu khó ở lĩnh vực này. Cô làm việc ở Trạch thị năm năm, cống hiến hết mình mới leo lên được vị trí này.

Vân Sương Sương suy nghĩ thì nhớ ra Trạch thị hoàn toàn không có tuyển thực tập sinh. Mùa tốt nghiệp qua lâu rồi, các vị trí thực tập đều đã kín chỗ cả. Chưa kể Trạch thị là công ty lớn cả nước, đãi ngộ vô cùng tốt.

“Thưa tổng giám đốc, phòng thiết kế nội thất ở công ty chúng ta thì đã kín chỗ rồi ạ. Nhưng mà công ty con Hoàn Thiên vẫn còn đang tuyển người học việc vị trí thiết kế nội thất.”

Làm việc bao nhiêu năm, tất nhiên là Vân Sương Sương cũng biết nhìn mặt đoán ý ông chủ rồi. Đâu tự dưng mà giám đốc gọi cô vào hỏi phong long đâu.

“Đưa chi tiết vị trí công việc đó cho tôi. Nói với bên đó tôi có người đề cử.”

“Vâng thưa ông chủ.”

————————————————————-

Trương Chu rất tinh ý mà dẫn Hạ Chi Nhạ đến tham quan phòng ăn trước. Nhà ăn ở tầng ba của công ty, không gian thiết kế rộng rãi. Vừa bước vào, hai người đã ngửi được mùi hương thơm lừng của các món ăn ngon.

“Đãi ngộ ở công ty rất tốt. Ông chủ rất quan tâm đến nhân viên.”

“Mọi người đều nói, làm nhân viên dưới trướng ông chủ chính là phúc phận đấy.”



Thư kí Trương mở miệng 10 câu là 9 câu khen ngợi tổng giám đốc của mình. Thông cảm cho hắn đi, hắn cũng nhận lệnh từ ông chủ mà thôi.

“Trạch Đường Xuyên quả thực là người tốt a.”

“Tất nhiên, thưa cậu Hạ.”

Đi tham quan cả công ty khiến Hạ Chi Nhạ càng ngưỡng mộ Đường Xuyên hơn. Nắm giữ cả mạch công ty, sắp xếp công việc nhân công, vận hành bộ máy, biết bao công việc như thế mà anh ấy có thể làm giỏi giang như vậy a. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu thấy bản thân mình thật sự thua kém nhiều lắm.

Sau khi chuyện Hạ Chi Nhạ đến thăm công ty thì tất cả nhân viên đều nháo nhào chuyện này, bàn luận rôm rả. Chuyện ông chủ kết hôn với người con trai thì cả công ty đều biết, nhưng kết hôn mà không có cả một cái đám cưới nên ai cũng đinh ninh là sớm muộn cũng ly hôn mà thôi. Nhưng ai mà ngờ, ông chủ lại dẫn ông chủ nhỏ đến tham quan công ty, lúc ra về bộ dáng lại vô cùng thân thiết nữa chứ.

Nhưng có người chúc phúc thì cũng có người không vui. Lúc này ở bộ phận Marketing trong công ty, một cô gái có dung mạo xinh đẹp lặng lẽ nắm chặt tài liệu trong tay, sau đó cô ta vớ điện thoại ra nhắn tin với bạn thân của mình.

“Tớ thấy tên hồ ly tinh đó rồi. Hoa Hân quả thực là vô dụng, tên đó mà cũng đuổi đi không được. Gặp tớ là khác rồi.”

“Kha An, tớ khuyên cậu nên dừng lại đi. Dù sao hai người đó cũng là chồng chồng hợp pháp. Cậu làm vậy chính là tiểu tam đó.”

“Sợ cái gì. Tên ngu ngốc đó cũng chỉ là đàn ông, cái bụng có thể tranh với tớ hay sao. Cậu phải tạo điều kiện cho tớ gặp tổng giám đốc nhiều hơn. Tớ lên được thì sự nghiệp của cậu cũng thăng tiến dễ dàng. Hiểu không?”

Vân Sương Sương sắp xếp tài liệu, nhìn thư kí Dung đang thất thần bên cạnh mình thì khẽ lay cô.

“Anh mệt à?”

Dung Hoạch giật mình vội vã lắc đầu, sau đó tiếp tục xem báo cáo. Kha An nói đúng, phòng thư ký có tới 6 người, trừ thư kí Trương ra thì ai cũng cạnh tranh vô cùng khốc liệt cho vị trí Tổng thư kí cả. Nếu có thêm người thổi gió bên tai của Tổng giám đốc, anh chẳng phải sẽ nắm chắc phần thắng hơn sao. Vì sự nghiệp tiền tài, đạo đức có là gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.