Trạch Đường Xuyên hết cầm rồi buông chiếc điện thoại trên tay xuống. Đã một ngày rồi hắn không nhắn tin hỏi han Hạ Chi Nhạ. Không biết lúc này cậu ấy như thế nào? Có ăn cơm đúng giờ không? Uống thuốc chưa? Đống thuốc bổ hắn đưa cậu cậu có biết uống không?
Hàng ngàn câu hỏi chạy trong đầu thôi thúc hắn mau bắt máy gọi điện cho Nhạ Nhạ nhưng cuối cùng vẫn là thôi.
Những ngày qua tuy không trực tiếp liên lạc với Hạ Chi Nhạ nhưng với lực lượng tình báo từ Hoàn Vũ Cư đến Vi Tiếu Anh, tình hình của cậu anh có thể nắm hết. Cậu hôm nay gặp ai, ăn trưa món gì, làm việc có vui vẻ hay không anh đều biết.
Trạch Đường Xuyên cảm giác mình quả nhiên giống một tên biến thái. Ngày ngày chờ đợi thông tin từ cậu, theo dõi cậu. Nhưng hắn nhớ nhung đến phát điên giọng nói của cậu. Muốn nghe tiếng cậu tíu tít mỗi khi đi làm về. Muốn đôi tay ấm nóng của cậu xoa bóp chân cho mình. Muốn nhìn cậu bận rộn vẽ tranh rồi chuẩn bị bữa tối. Hắn sẽ khen đồ ăn cậu làm rất ngon, cậu sẽ ngượng ngùng đến mức đỏ mặt. Hắn thậm chí còn mơ thấy cả hai hôn nhau, nụ hôn ngọt nị tràn ngập hơi thở tình ái. Cậu sẽ đỏ mặt ngượng ngùng gọi tên của hắn, cơ thể trái tim hắn sẽ rạo rực chưa từng có.
Tình ái làm con người ta phát điên. Đó là điều mà Dịch Phàm từng cảnh cáo hắn. Bây giờ rốt cuộc Trạch Đường Xuyên cũng cảm nhận được, không chỉ vậy còn nhung nhớ đến điên cuồng không thể kiềm chế được.
Trạch Đường Xuyên bắt đầu tự đày đoạ bản thân. Hơn một tháng không gặp mặt chỉ có thể giải toả nỗi nhớ qua tấm hình trên điện thoại, hắn bắt đầu quay lại thói quen bỏ bữa.
Dì Thẩm sầu muốn rụng tóc vì chuyện này. Dạ dày của Trạch Đường Xuyên vốn tốt mà cuối cùng cũng không chịu nổi hắn dày vò. Tháng này hắn đã phải vào bệnh viện hai lần rồi. Nếu nặng hơn nữa có thể dẫn tới lủng loét dạ dày. Sao mà phải khổ thế chứ.
Bên này, Hạ Chi Nhạ hễ bận rộn thì thôi mà rảnh rỗi thì lại cầm điện thoại chờ tin nhắn của Trạch Đường Xuyên. Nhưng hình như anh bận lắm cũng không thường trả lời tin nhắn của cậu. Hạ Chi Nhạ bĩu môi hụt hẫng. Thế mà bảo là bạn mười năm. Một cái tin nhắn hỏi thăm cũng không có, cậu còn đang định kể anh nghe về vị khách hàng khó tính mình mới gặp nè.
Trạch Đường Xuyên lúc này đang nằm trong bệnh viện theo chỉ định của bác sĩ. Đêm qua hắn đau bụng đến ngất xỉu, cũng may Hoàng Vân cảm thấy lo lắng nên mới kịp thời đưa hắn đi viện nếu không cũng không biết sao rồi.
“Đường Xuyên à, con….”
“Con ổn mà mẹ. Chỉ là áp lực công việc dạo này hơi lớn mà thôi.”
Trạch Đường Xuyên cố gắng cử động đôi môi khô khốc, tràn đầy mệt mỏi trấn an mẹ mình. Ngày trước công việc là niềm yêu thích không lung lay của hắn, nhưng bây giờ chỉ có thể là lí do trấn an người thân cho sự suy yếu của bản thân mình.
“Đường Xuyên, hay là nói thật cho Nhạ Nhạ biết được không con? Mới có hơn hai tháng mà con…”
Trạch Đường Xuyên lập tức lắc đầu ngăn cản mẹ mình. Chuyện hắn đã quyết, bây giờ cứu vãn cũng không còn kịp nữa. Huống hồ, có vẻ Nhạ Nhạ đã thích ứng với cuộc sống mà không có hắn rồi. Hắn cũng sẽ cố gắng để không ngày nhớ đêm mong cậu nữa.
Cộc… cộc…
”Vào đi.”
Hoàng Vân và Trạch Đường Xuyên những tưởng là dì Thẩm đến đưa đồ ăn. Ai ngờ người bước vào khiến cả hai ngạc nhiên. Hạ Chi Nhạ xách theo một cặp lồng cơm bước vào.
Cậu mặc chiếc áo len mỏng, tóc cắt ngắn gọn gàng. Hốc mắt Trạch Đường Xuyên nóng lên. Chỉ mới hai tháng không gặp mà em ấy thay đổi nhiều quá. Tươi sáng hơn cũng có vẻ mập hơn chút. Tốt quá.
“Con chào dì, chào anh Đường Xuyên. Em nghe tin anh ốm nên mang theo chút đồ ăn đến thăm anh nè.”
Hạ Chi Nhạ nở nụ cười tươi lộ tám cái răng như toả sáng cả căn phòng. Trạch Đường Xuyên nhìn mà ngẩn ngơ như người mất hồn. Mẹ Trạch lau vội nước mắt sau đó kiếm cớ đi ra ngoài mua thức ăn, bà biết con trai bà muốn ở riêng với Nhạ Nhạ lâu lắm rồi. Tì𝓂 đọc thê𝓂 tại ⩶ TrU𝓂Truy 𝖊𝘯.V𝐍 ⩶
“Em … em nghe tin từ ai thế?”
“Từ anh Vi á. Anh cũng thật là bị thương mà không nói với em. Anh từng nói chúng ta quen nhau tới 10 năm, anh không được xem em là người ngoài đâu.”
Hạ Chi Nhạ vừa nói vừa thoăn thoắt đổ cháo ra bát. Hương thơm cháo bí đỏ thơm ngào ngạt. Không biết đã bao lâu rồi Trạch Đường Xuyên mới có cơ hội ngửi lại mùi thơm quen thuộc này.
“Anh ăn đi cho nóng.”
Trạch Đường Xuyên tay hơi run run bưng lấy bát cháo. Muỗng đầu tiên vào miệng, kí ức quen thuộc ùa về khiến mắt hắn đỏ lên. Những ngày hắn ốm hay chán ăn, Hạ Chi Nhạ cũng thường hay nấu món cháo này cho hắn.
“Nóng lắm hả anh? Để em thổi cho.”
Hạ Chi Nhạ múc từng muỗng cháo rồi nhẹ nhàng thổi nguội mới đút cho Trạch Đường Xuyên. Cậu làm thành thạo vô cùng, tựa như đã rất quen với công việc này. Cũng không hỏi anh có vừa miệng không, tựa như trong thâm tâm cậu chắc chắn anh rất thích.
Mạc Tinh Nhi cùng hai thằng bạn thân của mình đứng ngoài cửa kính nhìn vào. Cô bĩu môi khinh thường.
“Mới có hai tháng mà đã có đâu hiệu viêm loét dạ dày. Chi Nhạ còn không đến thăm hắn, chắc chỉ tầm thêm tháng nữa hắn lủng dạ dày luôn mất.”
Vi Tiếu Anh lắc đầu không hiểu nổi. Rốt cuộc cái chuyện tình cảm này nó rắc rối phức tạp đến nhường nào vậy. Cứ ăn chơi qua đường như hắn có phải sung sướng hơn không? Tự dưng rước khổ vào thân làm gì?
“Tinh Nhi, có chắc là thành không vậy?”
“Hừ. Không thành thì chắc tên kia mạng cũng không cần nữa rồi. Bắt buộc phải thành.”
————————————————————-
Sau lần vào thăm viện, quan hệ của Trạch Đường Xuyên và Hạ Chi Nhạ có hơi gần gũi thêm một chút. Chỉ là cậu vẫn cứ nhiệt tình như lửa, anh đôi lúc lại rất lạnh lùng mà thôi. Mọi thứ trở nên giống hệt lần đầu cả hai gặp nhau. Trạch Đường Xuyên thật ra có chút sợ. Anh cố gắng từ chối những ngọt ngào mà cậu đem lại nhưng mỗi khi thấy nụ cười của cậu thì anh lại không nỡ. Dẫu biết rằng thứ ngọt ngào sẽ giết chết cả anh và cậu.
Hôm nay là thứ bảy, cả nhóm tụ tập tại nhà Hạ Chi Nhạ ăn bữa tiệc liên hoan mừng Trạch Đường Xuyên ra viện. Thật ra anh không muốn đi, nhưng nghĩ đến việc cậu tha thiết năn nủ mời mình muốn cảm ơn mình chuyện đã chăm sóc lúc cậu ấy nằm viện thì Trạch Đường Xuyên lại không chịu nổi mà gật đầu đống ý. Đồng ý rồi anh lại thấy hối hận.
“Trạch Đường Xuyên, mày đúng là kẻ điên mà.”
Nhưng dù cho có hối hận đi chăng nữa, Trạch Đường Xuyên đúng sáu giờ chiều vẫn có mặt tại căn nhà nhỏ mà Mạc Tinh Nhi giúp Nhạ Nhạ thuê. Căn nhà tuy nhỏ nhưng sắp xếp trông rất ngăn nắp ấm cúng. Từng chậu cây nhỏ đều được cậu chăm chút vô cùng kĩ lưỡng. Thậm chí, Trạch Đường Xuyên còn thông qua nó mà nhìn thấy bóng dáng của ban công trong nhà mình ngày nào.
Cộc… cộc….
Trong lúc bàn ăn được dọn ra sắp hoàn tất thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Hạ Chi Nhạ rất nhanh quay trở lại cùng với một người đàn ông quen thuộc. Quan trọng là có vẻ cả hai vô cùng thân thiết.
Trạch Đường Xuyên nhíu mày nhìn. Vi Đàm Dữ, anh ta làm cái gì ở đây vậy?
Trạch Đường Xuyên nhìn Vi Tiếu Anh như thể chờ đợi một câu trả lời. Nhưng Vi Tiếu Anh mặt này méo xệch muốn khóc mất. Hắn cũng có biết cái gì đâu a?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]