Chương trước
Chương sau
Đẩy cửa bước vào, đập vào mắt cô là một người đàn ông với bộ suit đen, thân hình cường tráng vạm vỡ, lồng ngực nở nang không thể che dấu dưới lớp vải đen khiến một dòng suy nghĩ bỗng nhiên nảy ra trong đầu Cửu Quỳ:
" Thân thể này rất thích hợp để cường bạo..."
Đôi mắt tự chủ dời lên phía trên một chút, khuôn mặt hơn cả hoàn mỹ, từng đường cong như được phác hoạ trong bản vẽ mang tên " Chồng Tôi " đã nhiều năm, từ trong ra ngoài đều phù hợp với người bạn đời trong trí tưởng tượng của cô, thậm chí còn tốt hơn nhiều, có lẽ cuộc đời độc thân không thể chứa chấp cô thêm được nữa.
Về phần hắn, đôi mắt tựa như có thể nhìn thấu vạn vật trên thế gian đang khẽ động nhìn chằm chằm vào cô gái với cái đuôi màu bạc xen lẫn đỏ rực thật lớn đang đong đưa cùng hai cái tai xù lộ ra dưới lớp tóc đen, phía dưới là một bộ váy hai dây màu tím đơn thuần cùng một tấm áo choàng mỏng khoác sơ trên vai, hắn còn thấy rõ sau lớp vải mỏng manh kia là một đường rãnh kéo dài xuống phía dưới, làn da trắng như ngọc thạch...
Cả đôi mắt long lanh như đang nhìn thấy trái tim của mình cũng bị hắn thu gọn vào mắt, lần đầu tiên hắn có một suy nghĩ thật đặc biệt, một khao khát muốn độc chiếm toàn bộ cơ thể của người con gái trước mắt, cảm giác như vừa gặp liền yêu. Tuy nhiên hắn kiềm hãm rất nhanh, lập tức vào vấn đề chính.
" Cô là Cửu Quỳ phải không?!"
Cửu Quỳ thu lại ánh nhìn si mê, đảo mắt giảo hoạt, kêu một tiếng khẳng định:
" Không phải! "
Hắn nhíu mày, nét mặt lộ rõ vẻ nghi ngờ, chậm rãi nâng tay lên, một cuộn tranh xuất hiện trong tay hắn, Cửu Quỳ đưa mắt nhìn người con gái trong bức tranh, rất quen thuộc với cô, bởi vì trong bức tranh kia chính là cô, nói chính xác hơn là cô khi còn ở Yêu Giới.
Dường như cô không mấy quan tâm đến trọng tâm của câu chuyện, cái đuôi bạc lớn ở phía sau lắc qua lắc lại, hai tai rung rung, đôi mắt to tròn lấp lánh hỏi hắn:
" Bức hoạ này là anh vẽ sao?! "
Hắn nghiêm túc thành thật trả lời:
" Không phải! "
Cửu Quỳ lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, đôi môi hồng ngọt ngào bĩu ra thật khiến cho hắn muốn nhào lên cắn một cái. Đuôi hồ ly cùng tai của cô rũ xuống, đôi mắt to tròn cũng bị che khuất, dáng vẻ cô ủ rũ như vậy như cào vào tim hắn một đường, rất ngứa ngáy.
Cửu Quỳ vừa định lên tiếng thì đột nhiên một cảm xúc ấm nóng ngọt ngào xông tới khiến cho cô vừa hoảng sợ lại vừa thích thú, đôi môi nhỏ nhắn của cô bị hắn hung hăng chà đạp, một cách chà đạp không quá tàn nhẫn lại cũng rất nhẹ nhàng như đang thưởng thức cánh hoa non mềm mại.
Cửu Quỳ nhận ra hắn không quá thuần thục trong việc hôn môi, hay nói chính xác hơn là hắn không biết cách hôn, vừa miết chặt môi cô lại vừa cắn như vậy thật sự rất khó chịu nhưng lại làm cô say đắm.
Được một lúc thì lưu luyến buông ra, trước khi rời đi còn không quên liếm qua môi cô một cái như đang cố giữ lấy chút hương vị còn sót lại. Cửu Quỳ ngước lên nhìn thấy hai tai hắn đã đỏ hết cả lên, khuôn mặt lộ ra vẻ lúng túng không biết phải làm gì, Cửu Quỳ cô không phải lần đầu thấy cảnh đàn ông ngại ngùng nhưng thật sự khuôn mắt hắn lúc này thật đáng yêu, làm cho cô yêu muốn chết đi được!!!
Hắn ho khụ một cái, giọng trầm thấp tỏ vẻ áy náy:
" Thật xin lỗi, tôi.... không kiềm chế được."
Trong nội tâm của Cửu Quỳ hiện tại đã hoàn toàn bùng nổ, cô thật sự không nghĩ ra rằng hắn lại đáng yêu như thế này, chỉ muốn kéo lên giường hung hăng chà đạp một trận. Cô híp hai mắt, môi cười tươi, giọng nhẹ nhàng ngọt ngào như kẹo đường:
" Không sao, tôi cũng không cần anh kiềm chế."
Nghe cô nói như thế tai hắn ngày càng đỏ rực như lửa, đôi mắt phủ lên một tầng sương, vẻ mặt thật giống như là đang bị cô ức hiếp. Cửu Quỳ tiến lên một bước, đến gần hắn, nghiêng đầu rũ mái tóc đen dài sang một bên, dùng giọng ngọt ngào thanh thuý của mình hỏi:
" Anh đến đây để làm gì?!"
Nhắc lại về vấn đề công việc, hắn lập tức quẳng sự ngại ngùng ra sau đầu, một lần nữa trở về dáng vẻ nghiêm túc nói chuyện với cô:
" Theo như tôi được biết, 1 tiếng trước đây cô đã sử dụng yêu lực của mình đúng chứ?!"
Cửu Quỳ đảo tròng mắt, thành thật khai báo:
" Đúng vậy! "
Hắn nhíu mày, tỏ vẻ nghiêm trọng, giọng trầm ấm như nước trong vắt:
" Cô biết rõ điều luật mà, không được phép sử dụng năng lực ở thế giới này. Nếu cô đã làm vậy có thể cho tôi biết lý do không?! "
Cửu Quỳ không chút dấu giếm nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rãi khai báo thông tin:
" Tôi gặp một con thỏ yêu có ý định tấn công tôi, tình thế bắt buộc nên tôi phải sử dụng yêu lực của mình....."
Cô đột nhiên ngắt quãng, tiến thật sát vào lòng hắn, chân ngắn nhón lên, đôi môi đặt ngay vành tai của hắn, giọng khẽ thì thầm như rót mật vào tai hắn:
" Dù sao thì tôi cũng không có ý định làm thức ăn cho thỏ đâu. Phải là tôi ăn thỏ mới được..."
Chàng thỏ của tôi, nửa câu sau là cô tự nói với mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.