*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ps: Từ phần cuối của chương này mình bắt đầu chuyển sang xưng hô là “anh – em” cho thân thiết nhé ?Vừa ăn vừa tán gẫu tâm sự, mãi cho đến khi người trên phố ăn vặt thưa thớt dần Kiều Lỗi với Ngu Chu mới quyết định phải về. Kiều Lỗi gọi chủ quán tới tính tiền, chủ quán chỉ đến báo cho bọn họ một con số rồi đến vài bàn khác phục vụ khách mới gọi món. Kiều Lỗi cúi đầu tìm tiền. Tiền được hắn tùy tiện để trong ví, vào lúc này lại không biết đã đặt ở đâu rồi. Tìm trong ngăn lớn không thấy, lục tiếp ngăn tiếp theo vẫn cứ là trống rỗng, cẩn thận suy nghĩ Kiều Lỗi cảm thấy hay là đã để ở túi xách. Kiều Lỗi cứ lúng túng không thôi, không chỉ bởi tìm rất lâu không thấy mà còn vì Ngu Chu đang nhìn hắn, biểu hiện này cứ như cho rằng hắn đang muốn quỵt nợ. Kiều Lỗi gấp đến độ giái tai đỏ dần lên, mở túi xách kiểm tra một lần vẫn là không thu hoạch được gì, ngẩng đầu lên lúng túng cười nói: “Có chút loạn anh đừng vội, tôi sẽ từ từ tìm lại.”
Ngu Chu gật đầu, lại càng không nói cái gì “để tôi trả” câu nói như vậy chỉ càng làm đối phương thêm lúng túng, chỉ yên lặng đợi. Kiều Lỗi áy náy liếc mắt nhìn y nghĩ đến một biện pháp thật ngốc ____
Hắn đem tất cả mọi thứ để ở trong túi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-man-be-nho/2268285/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.