Khi bọn họ đến Bắc Sở thì chỉ còn cách ngày dự sinh của Mạc Tịnh Huyêncũng đến gần, vì trong người nàng mang chú Mẫu Thương Khung nên ngày sinh sẽ bị chậm hơn người khác tầm hơn hai mươi ngày. Lữ Hàn từ sớm đã an bài cho bọn họ ở một điện nhỏ ngay kế Hàn Tị Thủy. Kim xà li bàn nấu cùng hoàng liên cũng đã đủ, máu của Tử Mộc Thanh Ninh cũng mang theo, Hỏa linh châu thì đang ở trong cung Bắc Sở, tùy thời có thể lấy ra. Vấn đề bây giờ chỉ là thi châm. “Hoàng thượng, nương nương, mỗi lần trước khi thi châm, xin hoàng thượng điểm huyệt ngủ của nương nương, trong lúc thi châm, càng không ai được đến gần căn phòng này” – Tử Mộc Vạn Quân cúi đầu cung kính nói “Tại sao? Cả ta cũng phải đứng ngoài” –Chu Hạo Đế hỏi, dường như trong lời nói còn mang ý phản đối “Đây là ý của người thi châm, nếu không e là người đó…” “Được rồi, nếu vị cao nhân đó đã muốn như vậy thì cứ theo lời y đi” – Mạc Tịnh Huyên ngồi trong lòng Chu Hạo Đế dùng động tác vỗ vỗ mu bàn tay như dỗ dành hắn vậy “Vậy trước xin mời hoàng thượng cùng các vị ra đình giữa Hàn Tị Thủy ngồi chờ, chừng nào xong vi thần sẽ ra thông báo” – Tử Mộc Vạn Quân hành lễ làm động tác tiễn khách Trước khi đi, Chu Hạo Đế nhẹ nhàng điểm lên huyệt ngủ của thể tử mình, rồi nhẹ nhàng để nàng nằm xuống, vón vén mọi thứ xung quanh trông ổn thỏa hắn nhìn một lượt rồi mới rời đi. Chu Hạo Đế, Lữ Hàng, Mạc Viễn đều ngồi trong đình cách xa gian phòng của Mạc Tình Huyên mà nhìn chằm chằm ở nơi đó. Khoảng một khắc thì thấy Tử Mộc Vạn Quân dìu một người áo trắng, đầu đội một cái mũ tre rộng vành, có màng lụa mỏng che xung quanh làm bọn họ không tài nào nhìn rõ dung mạo, càng không rõ là nam hay nữ. “Thần thần bí bí cái gì chứ?” – Mạc Viễn cau mày, vừa điều chế lọ nước kết hợp từ Hàn Tị Thủy và máu của Tử Mộc Thanh Ninh vừa làu bàu Mà hai nam nhân ngồi kế bên đều giữ mãi bộ mặt trầm tử cứ đau đáu nhìn mãi về căn phòng, mỗi người mang một tâm trạng. Chu Hạo Đế thì chỉ lo việc thi châm xảy ra sai sót, hắn đồng ý đi ra ngoài vì thật sự chỉ mong kẻ được gọi là cao nhân kia có thể bình tâm dốc lòng mà cứu thê tử của hắn. Chứ nếu không, muốn hắn rời xa Mạc Tịnh Huyên trong giây phút này quả thật là điều không thể. Về phía Lữ Hàn, mặc dù y cũng lo lắng cho Mạc Tịnh Huyên nhưng không hiểu sao khi thấy bóng dáng kia, trong lòng y lại dâng lên cảm xúc khó tả. Giống như sắp mất đi cái gì đó, vương vấn, đau thương, lại hối tiếc… nhưng nghĩ mãi lại không hiểu y đang cố hình dung ra cái gì, cuối cùng Lữ Hàn kết luận chắc đó là tâm trạng y dành cho Mạc Tịnh Huyên. Ngày đầu tiên thi châm cứ thế diễn ra tốt đẹp. Ngày ngày Mạc Tịnh Huyên sau khi thi châm xong sẽ dùng một chén thuốc nấu bằng Hàn Tị Thủy cùng máu của Tử Mộc Thanh Ninh. Lúc đầu khi dùng quả thật làm cho nàng cảm thấy khó chịu như muốn ngất đi, khiến Chu Hạo Đế phát cuồng lo lắng, nhưng rất nhanh Mạc Viễn cùng Tử Mộc Vạn Quân chẩn mạch nói cho hăn biết đó chỉ là tác dụng ban đầu khi dẫn giải dược vào, lúc này Chu Hạo Đế mới thả lòng được. Lữ Hàn ngày ngày vẫn đến thăm Mạc Tịnh Huyên, nhưng khác với ban đầu, y cứ lặng lẽ đứng ở đình, ngày ngày nhìn người áo trắng đến thi châm, đến xế chiều y lại rời đi. Hơn một tháng này nhìn tình cảm của Chu Hạo Đế và Mạc Tịnh Huyên bên nhau, y hiểu rằng tiểu nữ nhi ngày xưa của y đã mất, hay đúng hơn, ngay từ đầu đã không phải là của y. Mọi chuyện là tùy duyên, nhưng ai biết được, khi kẻ hết lòng, người buông bỏ lại chẳng thể như ý ta. Thời gian cứ thế thoi đưa hình thành nhiều suy nghĩ khác nhau trong đầu mỗi người, đồng thời cũng hình thành một suy nghĩ ác liệt trong đầu Tử Mộc Thanh Ninh. Ngày thi châm thứ bốn mươi chính cũng chính là ngày quan trọng nhất, vì ngoài việc thi châm còn phải bày trận pháp để kết thúc chú thuật. Vì thế địa điểm để thi châm đã dời đến một tòa biệt điện được bao quanh bởi Hàn Tị Thủy, ở giữa là một đình nhỏ đặt giường hàn ngọc, vì trong y thư cổ từng nói qua: khi mũi kim cuối cùng được rút ra, cơ thể của người mẹ sẽ phát hỏa, nếu không có vật chí âm chí hàn khắc phụ thì khó tránh khỏi một xác hai mạng. Khi vết mực đen vẽ trận pháp trên nền đá vừa dứt thì Tử Mộc Vạn Quân đã thấy đám người Chu Hạo Đế đã đến. Chu Hạo Đế không còn đỡ Mạc Tịnh Huyên như mọi khi nữa mà là đang bế bổng nàng đi về phía này, theo sau là Mạc Viễn và Lữ Hàn. Khó khăn lắm y mới nhìn thấy dáng người chật vật đang được áp giải theo – Tử Mộc Thanh Ninh. Nhìn gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt hằn lên tơ máu đấy địch ý, Tử Mộc Vạn Quân Tự hỏi đâu rồi dáng vẻ của tiểu muội vô ưu ngày xưa. Lòng đau như cắt, nhưng y vẫn nắm chặt bút lông trong tay …tâm đã quyết. “Hoàng thượng, mời người mau đặt nương nương lên giường hàn ngọc. Trong lúc đợi thi châm thần cũng sẽ tiến hành giải cấm chú” Nói đoạn hắn quay sang nhìn Tử Mộc Thanh Ninh, đau thương trong đôi mắt hóa thành tĩnh lặng, y ra lệnh “ đem người cố định ở bên kia” Chu Hạo Đế nhẹ nhàng đặt Mạc Tịnh Huyên lên giường hàn, lúc này đây nếu ai nhìn kỹ sẽ thấy đế vương băng lãnh một thời đôi tay không ngừng run lên. Bàn tay to siết lấy đôi tay nhỏ bé của nàng đưa lên môi… “Đừng lo, ta luôn ở đây. Nàng và con nhất định sẽ không sao” Mặc dù cố gắng đè nén cảm xúc, nhưng làm sao Mạc Tịnh Huyên không nghe ra giọng điệu khác thường của hắn. Không phải nàng không sợ, vì người ta luôn nói phụ nữ một lần sinh là một lần tử mà, huống chi ở tình huống như nàng hiện giờ. Nhưng không hiểu sao khi nghe hắn nói như vậy nàng đã không còn cảm thấy lo sợ nữa. “Phong, hãy hứa với ta… hứa với ta dù có chuyện gì cũng phải giữ lại đứa nhỏ” – như sợ hắn từ chối lời mình, nàng còn đã nói thêm “ Nếu không dù cho có sống ta cũng sẽ hận chính mình” Hắn không trả lời, chỉ nhắm mắt đặt nhẹ một nụ hôn lên trán nàng. Mọi người đều quay về vị trí được an bài để không ảnh hưởng đến việc giải chú và thi châm. Khi một cơn đau ở bụng vừa nhói lên thì rất nhanh một cây ngân châm đã hạ xuống trên người nàng. Trong đau đớn làm mờ mắt, nàng như có như không nghe được một giọng nói quen thuộc “Huyên tỷ, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi” Khi nàng chưa kịp nhận thức được giọng nói kia thì cơ hồ cảm thấy lại có vô vàn những mũi châm khác xuyên vào da thịt mình. Nhưng khác hẳn những lần trước, không hề có một cảm giác đau đớn nào, ngược lại làm con người ta dễ chịu, đầu óc trở nên thanh nản lạ thường. Ba canh giờ trôi qua, khi vòng đen chú thuật ở dưới chân dần chuyển sang màu đỏ, điều đó như nói cho người ta biết rằng cấm chú đã mất hiệu lực, lúc Tử Mộc Vạn Quân vừa mới thở phào nhẹ nhõm, đinh ninh làm bước cuối cùng thì bên phía Mạc Tịnh Huyên lại có tiếng thét lên. Tiếng thét đầy đau đớn của nàng làm mấy người đàn ông đứng bên ngoài vòng không khỏi nhảy dựng… “Xin đừng lo, chỉ là nương nương đến lúc lâm bồn rồi” – Tử Mộc Vạn Quân vội ngăn cản. Rất may hắn đã chuẩn bị sẳn bà đỡ bên trong. Cho đến khi đứa nhỏ ra đời, vòng cấm thuật này ngoài người giải chú là hắn thì nam nhân không thể vào trong, nếu không đứa bé chắc chắn sẽ chết. Cảnh hỗn loạn trong giường ngọc thu hút toàn bộ sự chú của mọi người đến nỗi không một ai chú ý có một bóng dáng, đang nhẹ nhàng, nhẹ nhàng lại gần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]