Bốn người đàn ông đều bị giọng nói có chút non nớt nhưng kiêng định pha lẫn sự tức giận kia gây chú ý . Mạc Tịnh Huyên vén tấm mành bước ra , trên thân mặc trung y màu xanh nhạt , khoác thêm một áo khoác ngoài màu trắng có hoa văn sơn thủy .
-Hãy giữ lại đứa bé cho muội
-Muội điên rồi sao ? Nếu giữ lại đứa nhỏ …muội chắc chắn sẽ …muội muốn đứa nhỏ từ khi sinh ra đã không có mẫu thân ? _ Mạc Viễn tức giận hỏi
-Huyên Nhi , con hãy nghe nhị ca con đi … không có con , có thể nhận con thừa tự mà ! Mẫu thân con sẽ không chịu nổi đả kích này đâu , con muốn chúng ta phải kẻ đầu bạc tiễn người tóc xanh sao ? _Mạc Vĩnh Khang đau buồn khuyên nữ nhi
-Phụ thân , người không nỡ nhìn nữ nhi đến hoàn tuyền , thử hỏi nữ nhi làm sao nhìn hài tử của mình chưa được nhìn ánh dương đã phài nhìn sắc đỏ của mạn đà ? ( ý tỷ là mạn đà hoa _ một loại hoa bên bờ hoàn tuyền đó )
-Đứa bé này …nhất định phải bỏ _ Chu Hạo Đế gắt gỏng
-Cổ - Thần – Phong ! Đứa nhỏ là con của ngươi đó ! _ Nàng thét lên đồng thời vành mắt cũng đỏ ửng , nước mắt trực thời có thể rơi xuống
-Nàng là thê tử của ta ! Ta chỉ cần nàng còn lại ta mặc kệ ! _ Chu Hạo Đế gào lên rồi đột nhiên kéo cả người Mạc Tịnh Huyên vào lòng
Nàng có thể cảm nhận được sự run rẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-khoi-ngang-mi/1539361/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.