Cho dù đang là thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, Trình Tiêu cũng dỗ dành Cố Nam Đình, nói rằng mọi việc đều nghĩ cho anh đầu tiên, nhưng trên thực tế thì cô không buông hẳn những mối quan hệ của mình. Chỉ cần không bay thì cô vẫn cùng Tiêu Phi đi mua sắm, uống trà trò chuyện như trước, và cả về nhà thăm Trình Hậu Thần, vừa ăn cơm vừa đấu khẩu với ông. Còn chuyện đang yêu Cố Nam Đình, cô cũng nói thật, "Cho bố thời gian để bắt đầu chuẩn bị tâm lý nhé, đừng để hôm nào con dẫn người ta về, bố lại không chịu nổi."
Trình Hậu Thần lập tức hiểu ra cái người mà có khả năng sẽ được con gái dẫn về bất cứ lúc nào là Cố Nam Đình, ông tỏ ra không vui, "Thằng nhóc xấu xa đó có gì tốt mà con chấp nhận nó?"
Trình Tiêu cũng là người khó tính, thời điểm này ai không đồng ý Cố Nam Đình là cô cũng không vui, "Phỉ Diệu có gì tốt? Cũng chả thấy bố phản đối, sao lại cứ không thích Cố Nam Đình nhà con?"
Nghe cô nói "nhà con", Trình Hậu Thần càng cáu, "Đó là vì bố biết con và Tiểu Phỉ sẽ không có kết quả, chia tay là chuyện sớm muộn. Cố Nam Đình thì giống à? Nếu nó dám tỏ thái độ chơi cho vui, xem bố có đánh chết nó không?"
"Ôi, cái ông bố này." Trình Tiêu khâm phục logic của ông rồi, "Nếu bố đã nhận thấy anh ấy nghiêm túc thì dựa vào đâu mà không thích anh ấy?"
Trình Hậu Thần hùng hồn: "Nó nghiêm túc âm mưu lừa con gái bố đi mất, bảo bố thích nó thế nào được?"
"Không nỡ xa con thì nói rõ đi, lại còn đổ tội cho người ta." Trình Tiêu cười hì hì: "Con là tình nhân kiếp trước của bố," không bất ngờ khi bị đánh một cái, cô tiếp tục, "Kiếp này người con yêu nhất mãi mãi là bố. Dù thật sự sau này khi anh ấy nỗ lực nhiều phía, con sẽ trở thành vợ của anh ấy, nhưng vẫn là họ Trình. Ngoài việc cho bố thêm một người con, thì tuyệt đối sẽ không để bố mất đi con gái cưng này đâu." Nói xong vỗ vỗ vai bố, "Con trượng nghĩa thế nào chắc bố hiểu!"
Trình Hậu Thần như bị chọc trúng tâm sự, nói với vẻ hơi đau thương: "Thì bố lo không ai có thể chiều chuộng con như bố thôi. Con đấy, người bình thường đều không chịu được! Đừng có không tin bố, bố thấy cậu ta không phải người dễ tính đâu!"
Trình Tiêu vẫn đồng tình với kinh nghiệm nhìn người của bố cô, cô dỗ dành lão Trình, "Cho dù anh ấy xấu tính thì cũng không chống nổi ông bố lợi hại của con, làm sao dám giở trò!"
Trình Hậu Thần trừng nhìn con gái bảo bối, "Đã nói con gái là của người ngoài, đúng là không sai chút nào!"
Trình Tiêu ôm bố, nũng nịu, "Con không muốn bị một người đàn ông không liên quan phá hoại tình cảm cha con chúng ta. Bố coi trọng con thế nào thì con cũng coi trọng bố thế ấy, bố không biết hay sao?"
"Không liên quan?" Trình Hậu Thần đã nhìn rõ chân tướng, hừ một tiếng, "Không liên quan thì mắc gì con vì nó mà lấy lòng bố?"
Trình Tiêu cũng thấy mình đang vì Cố Nam Đình mà tiết tháo rơi đầy đất rồi. Để tránh cho Cố tổng quá kiêu ngạo, cô chuẩn bị bỏ rơi anh hai ngày.
Về việc cô từ chối hẹn hò khi đang được nghỉ ngơi, Cố Nam Đình lập tức có phản ứng, anh truy hỏi trong điện thoại: "Bị Trình tổng cấm túc hả? Anh sang đón em!"
Trình Tiêu nén cười, cố ý nghiêm trọng hóa vấn đề: "Bố nghe thấy tên anh đã nhảy nhổm lên, anh còn định đến để ông đánh anh hả?" Nghe bên anh có tiếng xe khởi động, cô hỏi: "Muộn thế này còn đi chơi bời ở đâu?"
"Ồ, bắt đầu điều tra anh rồi hả?" Cố Nam Đình cười, "Đến nhà anh dâng hiến gương mặt cho bố vợ đánh chứ sao!"
Trình Tiêu cảm thấy Cố tổng mới là tiết tháo rơi đầy đất, cô khẽ cười, "Thế ngày mai anh còn mặt mũi đi gặp ai không?"
Cố Nam Đình nói chắc như đinh đóng cột: "Gặp người ta và nhận được sự đồng ý của bố vợ, đương nhiên anh sẽ chọn vế sau rồi."
Anh là thế, lúc theo đuổi cô luôn cam tâm hạ thấp bản thân, tự chế giễu bản thân, hoàn toàn không quan tâm. Cho dù là bây giờ thì sự tôn trọng dành cho cô cũng chỉ tăng chứ không hề giảm sút. Theo lý thì Trình Tiêu từ nhỏ đã được cha mẹ nâng như nâng trứng, đối với kiểu yêu thương chiều chuộng này chắc cũng đã quen rồi. Thế nhưng sự thật lại là, khi một người biểu hiện tình yêu dành cho bạn một cách thẳng thắn và thản nhiên, bạn vẫn sẽ cảm thấy vui sướng.
Trình Tiêu trả lời: "Không uổng công em đã đốt trụi cả một rừng cây, chỉ cưng mỗi anh."
Cố Nam Đình cười rất vui vẻ, "Thế thì em còn để anh đơn chiếc một mình?"
Tiếng gõ cửa lúc này vang lên, Trình Tiêu nghe thấy anh nói: "Mở cửa cho anh."
Trình Tiêu ngớ người, "Sao?"
Cố Nam Đình nói như đang cười: "Anh ở ngoài cửa."
Đến khi Trình Tiêu mở cửa, thấy anh đứng bên ngoài dưới ánh đèn, cô hỏi: "Sao anh biết em ở ký túc?"
Cố Nam Đình ôm cô vào trong, "Anh không chuẩn bị đầy đủ thì làm sao đảm bảo không bị từ chối?"
Trình Tiêu nhéo anh, "Luận về tâm cơ thì Cố tổng anh toàn thắng."
Cố Nam Đình mang thức ăn khuya đến. Trình Tiêu cũng đang đói nên lại thêm yêu mến anh hơn. Là một người đàn ông, Cố Nam Đình nhìn cô gái anh yêu đang thưởng thức đồ ăn một cách ngon lành, trong lồng ngực cũng tràn đầy cảm giác thỏa mãn.
Trình Tiêu ăn một mạch hết bốn miếng bánh kem sữa tươi, lại còn tỏ vẻ chưa đã thèm, "Anh mua bánh kem ở quán nào thế?"
"Còn bảo với anh là ghét đồ ngọt, thử một tí thôi đã lộ ra rồi." Cố Nam Đình sờ vòng eo mảnh mai của cô, "Ăn nhiều như thế cũng không thấy mập!"
Trình Tiêu đánh lên tay anh, "Nhân cơ hội lợi dụng sẽ bị chặt tay."
Tay Cố Nam Đình vẫn dừng ở eo cô, cười mà không nói gì.
Trình Tiêu nhìn gương mặt tuấn tú của anh, và cả áo sơ mi hàng hiệu trên người anh, cảm giác anh hoàn toàn không hợp với phòng ký túc đơn giản này. Nhưng trong một đêm đầu thu, anh lại xa rời khu trung tâm thành phố huyên náo để đến với cô, chỉ vì cô nói hôm qua bay quá mệt, không muốn đi đâu.
"Cố Nam Đình, em muốn biết, anh sẽ chiều chuộng em đến mức nào."
"Đừng vội, anh sẽ làm cho em xem."
Trình Tiêu ngước lên hôn anh.
Cố Nam Đình đương nhiên không phụ bạc sự chủ động này của cô, anh ôm eo cô, hôn sâu hơn.
Có lẽ do đêm khuya tĩnh lặng cám dỗ lòng người, mà cơ thể Trình Tiêu cũng giống trái tim cô, say đến mức có thể tan chảy. Trong vô thức, cô bị anh đặt lên sofa, tay bị giữ chặt, cơ thể bị thân thể cường tráng to lớn của người đàn ông bao bọc.
Ánh sao ngoài cửa sổ, gió đêm thu lành lạnh, và cả đôi môi mềm mại của anh, xâm chiếm từng tấc một trên gò má cô, tai cô, khiến Trình Tiêu cảm thấy tình cảm dịu dàng dâng lên trong lòng. Tay anh bắt đầu không thỏa mãn chỉ chạm vào cô qua lớp áo, mà len lén luồn vào trong, nhẹ nhàng xoa nắn.
Sự thân mật chỉ giữa những người yêu nhau mới có, sự tiếp xúc nồng nhiệt đó, là những điều mà Trình Tiêu chưa từng trải qua. Trong lòng cô hơi căng thẳng, dường như muốn ngăn cản bàn tay anh tiếp tục, thế nhưng, niềm yêu thích và cả sự mong chờ khiến cô không kháng cự.
Mà Cố Nam Đình chủ động đến đây đương nhiên là không dễ dàng được thỏa mãn. Anh chủ động tiếp cận, có ý muốn chiếm cứ nhiều hơn, là vì mong muốn có được sự đáp trả nhiều hơn của Trình Tiêu, khiến cô lún sâu từng chút một vào lưới tình anh đã dệt nên, dù là trái tim, hay là cơ thể...
Thế nên đối với tình yêu, Cố Nam Đình cũng giỏi việc lên kế hoạch, và có cả dã tâm, còn mạnh mẽ hơn cả sự nghiệp. Nhưng anh hiểu việc biết dừng đúng lúc. Cảm thấy hơi thở Trình Tiêu dần gấp gáp, anh ngừng lại, nhìn cô bằng đôi mắt lấp lánh nụ cười, giọng khàn khàn: "Nhiệt tình như thế, anh sẽ không kiềm chế được mất."
Trình Tiêu chợt hiểu ra mục đích hôm nay của anh là để chuẩn bị cho việc chiếm lấy trái tim và cơ thể cô, mặt cô đã đỏ hồng, mắt cô ánh lên sắc màu mê muội, tay cô ôm lấy cổ anh, "Chẳng lẽ em không như thế?"
Đây không phải là sự thẳng thắn, mà là cám dỗ, khiến anh cam tâm tình nguyện bỏ ra chân tình nhiều hơn. Cố Nam Đình khó mà kiềm chế, lại hôn cô, cơ thể cũng giống đôi môi, ép sát vào cô hơn, quấn quýt lặng lẽ.
Không biết bao lâu sau, cơ thể anh đã xuất hiện sự thay đổi rõ rệt, Trình Tiêu cũng cảm nhận được. Cô gần như đã ngỡ đêm nay sẽ xảy ra gì đó, nhưng Cố Nam Đình lại ngừng lại, ôm cô vào lòng rồi nằm xuống sofa, "Bao giờ dọn đến chỗ anh?"
Một lời mời quá thẳng thừng khiến Trình Tiêu suy nghĩ, "Đợi lão Trình chấp nhận anh."
Một câu trả lời quá thông minh, Cố Nam Đình bất giác cười, "Thế thì anh đành dành cho mình gian ký túc kế bên để cấp cứu thôi."
Sáng sớm hôm sau, Trình Tiêu đến tổng bộ để tham gia hội nghị thường lệ của bộ phận bay. Cô mới đi qua đại sảnh đến cửa thang máy thì nhìn thấy mấy vị đồng nghiệp vẻ mặt nghiêm túc, đứng đó một loạt như xếp hàng. Bình thường đối với người và vật, cô đều lạnh nhạt, thường không chủ động bắt chuyện với ai. Lần này cũng vậy, cô thản nhiên tiến đến, đứng ở ngoài đám đông để chờ thang máy.
Có đồng nghiệp hiếu sự thấy cô không nói gì thì len lén nhắc cô, "Cố tổng".
Trình Tiêu tự nhận thị lực không có vấn đề, cô chắc chắn trong đám người đợi thang máy không có Cố Nam Đình, nhưng vẫn quay đầu sang nhìn dưới sự nhắc nhở của đồng nghiệp, chỉ thấy một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi mấy tuổi, mặc âu phục đang quan sát cô bằng ánh mắt hòa nhã.
Cố tổng? Bố của... Cố Nam Đình! Trình Tiêu sực tỉnh, sắc mặt cô vẫn bình thản, chào hỏi: "Chào buổi sáng ạ, Cố tổng."
Cố Trường Minh gật gù, nói bằng giọng trầm trầm ấm áp: "Chào buổi sáng, Trình Tiêu."
Ánh mắt của những nhân viên Trung Nam đứng xung quanh nhìn Trình Tiêu lại thêm vài phần kính nể, có lẽ họ nghĩ rằng sẽ không còn xa ngày Trình Tiêu trở thành nữ chủ nhân của Trung Nam. Dù sao, lão Cố tổng cũng đã gọi tên cô mà. Nhưng phản ứng của Trình Tiêu lại không giống như đã gặp "phụ huynh", mọi người lại hơi mù mờ. Tóm lại là mọi người đã bắt đầu dò đoán cảnh tượng lúc Cố Trường Minh gặp mặt Trình Tiêu.
Cửa thang máy mở ra, mọi người mời Cố Trường Minh đi trước, sau đó đều đứng im, nhìn Trình Tiêu.
Trình Tiêu đành bước vào, bấm số tầng ở bộ phận quản lý bay, sau đó cũng không hỏi Cố Trường Minh mà trực tiếp bấm số tầng của văn phòng tổng giám đốc. Trong thời gian thang máy đi lên, mọi người đều im lặng, nín thở chờ đợi gì đó.
Không phụ kỳ vọng, khi thang máy sắp đến tầng của bộ phận quản lý bay, Cố Trường Minh nói: "Nam Đình nói cháu rất thích bánh kem sữa tươi mà dì nó làm, Trình Tiêu này, nếu rảnh rỗi thì đến nhà bác thưởng thức tay nghề của dì nhé."
Hóa ra bánh kem là tác phẩm của Cố phu nhân. Vì nất ngờ nên Trình Tiêu trả lời, "Hôm nào cháu nhất định sẽ đích thân đến cám ơn dì ạ." Thang máy ngừng lại, cô nói: "Tạm biệt Cố tổng."
Trình Tiêu bề ngoài thản nhiên nhưng trong lòng lại rất căng thẳng. Không phải vì lần đầu gặp Cố Trường Minh, mà là lão Cố cũng giống Tiểu Cố, biểu hiện quá "trắng trợn" khiến cô hơi bất ngờ. Hơn nữa mời ăn bánh kem gì đó, chẳng phải là mời riêng hay sao? Tại sao lại phải công khai như vậy?
Trình Tiêu ra khỏi thang máy, gọi cho Cố Nam Đình, "Mới gặp Cố tổng đó."
Như đã dự đoán trước, Cố Nam Đình nói vẻ thản nhiên, "Tối qua quên nói em biết hôm nay ông ấy cũng đến công ty để họp. Có chào nhau không?"
Trình Tiêu nói, "Không."
Cố Nam Đình khẽ cười, "Không quen biết ông ấy? Không thể, anh và bố rất giống nhau."
Trình Tiêu tưởng anh cố ý, cô nói với giọng ảo não: "Ông mời em đến nhà anh ăn bánh kem trước mặt bao nhiêu đồng nghiệp."
Cô rất ít khi nói với anh bằng giọng nũng nịu dịu dàng như vậy, Cố Nam Đình thấy mềm lòng, "Bố cũng là sốt ruột quá, anh đã nói vài ngày nữa sẽ đưa em về nhà rồi."
"Anh chưa hỏi ý em đã tự quyết định rồi?"
"Thì anh còn chưa kịp hỏi mà. Bây giờ bố đích thân mời em rồi, em phải nể mặt nhé."
Trình Tiêu đang định nói gì thì nghe Cố Nam Đình nói: "Con và Trình Trình nói mấy câu, đến ngay đây..."
Bên chỗ anh... lão Cố đến rồi? Trình Tiêu không muốn nói chuyện với anh nữa.
Trước khi hội nghị kết thúc, Kiều Kỳ Nặc thông báo Trình Tiêu với thân phận trợ lý, "Cố tổng bảo em sau khi hội nghị kết thúc đến văn phòng anh ấy."
Trình Tiêu bảo, "Anh nói với anh ấy là anh không gọi cho em được."
"Hay là em tự nói với anh ấy đi?" Sau đó bên kia đổi người, Cố Nam Đình hỏi: "Sao vậy?"
Trình Tiêu đáp bừa: "Em không khỏe, muốn xin nghỉ phép."
Cố Nam Đình lại không thương cô, nửa cười nửa không, "Thế cũng phải đến văn phòng anh rồi mới phê chuẩn cho em về nghỉ."
Thế nhưng sự thực lại là, Cố Nam Đình gọi Trình Tiêu tới không phải là để cô gặp Cố Trường Minh. Chuyện gặp phụ huynh, để bày tỏ thành ý, anh cho rằng vẫn nên gặp ở nhà.
Trình Tiêu đến đó, thấy trên bàn văn phòng anh có hai miếng bánh kem thì mắt sáng lên: "Anh mang tới sao?"
Cố Nam Đình thấy mắt cô sáng rỡ thì không nhịn được cười, "Dì Tiêu nghe anh nói em thích ăn thì đặc biệt nhờ tài xế mang tới. Nói để làm trà chiều cho em." Anh chỉ chiếc túi bên cạnh, "Trong đó còn nữa, lát nữa chia cho Hạ Chí nhé, để đỡ bảo anh hẹp hòi."
Trình Tiêu nhào đến bánh kem, "Sớm biết ở bên anh lại có phúc lợi tốt thế này thì đã không suy xét anh lâu đến thế."
Cố Nam Đình nhéo má cô, "Anh không biết em lại dễ chiều thế đấy."
Trình Tiêu không vội ăn, mà bưng ly nước trên bàn của anh lên, đưa đến như kính rượu, "Chúc mừng Cố tổng."
Cố Nam Đình đưa tay đỡ bàn tay đang cầm ly nước của cô, nhướn mày tỏ vẻ không hiểu.
Trình Tiêu đưa tay kia chỉ chỉ lên lầu, "Từ ngày mai, không phải anh sẽ dọn lên văn phòng trên kia sao, tổng giám đốc Cố?"
Không sai, sau khi nhậm chức phó tổng hai năm rưỡi, Cố Nam Đình đã lên chức tổng giám đốc mà không gặp phải bất kỳ ý kiến nào khác, thực sự nắm giữ Hàng không Trung Nam. Mà trong hội nghị lãnh đạo sáng nay đã tuyên bố việc này.
Trong quỹ đạo thời gian bình thường đã là tổng giám đốc của Trung Nam, cho nên Cố Nam Đình tỏ ra không quá hưng phấn, anh chỉ quan tâm, "Chỉ là chúc miệng thì có quá sơ sài không? Lẽ nào không có quà chúc mừng?"
Sắc màu thâm trầm trong đôi mắt anh khiến tim Trình Tiêu đập mạnh, nhưng cô cố tỏ ra trấn tĩnh: "Không lâu sau em sẽ tiến hành thi cơ trưởng rồi, tới lúc đó anh cũng phải chuẩn bị quà cho em. Nếu đã thế thì chúng ta cũng đừng phiền nhau nữa, tiết kiệm nhé?"
Cố Nam Đình cười to, "Còn nửa năm nữa mới tới kỳ thi cơ trưởng, em nói là 'không bao lâu' hả?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]