"Đàm Giảo, Đàm Giảo?" Dì ấy ở bên đầu kia gọi. Tôi lập tức lấy lại tinh thần: "Dì ạ, cháu không cần liên lạc với anh ta nữa đâu, đời này cũng không cần tìm anh ta giúp đỡ. Để cho anh ta sống thật tốt, anh ta sẽ có người bạn gái thích hợp, sẽ vẫn là... cảnh sát hình sự rất tốt." Tôi lại không nhịn được nghẹn ngào.
Dì ấy: "..."
Cúp điện thoại mới phát hiện ba người nhà họ Ô đều im lặng nhìn tôi. Tôi nén nước mắt, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ. Tôi nhìn về phía Ô Ngộ, anh tất nhiên là hiểu tôi, trong mắt chứa đựng sự dịu dàng.
"Em còn phải gọi một cuộc nữa." Tôi nhỏ giọng.
Anh xoa tóc tôi: "Anh biết rồi, đi đi."
Đứng ở ban công, nhìn ánh nắng chiều lan tràn. Tô Châu khác hoàn toàn với Đại Ly. Ở đây yên tĩnh lại đông đúc như một thành thị thực sự, còn Đại Ly nơi tôi sinh sống, nơi tôi và Ô Ngộ gặp nhau, trong không khí tựa như luôn nóng nực, màu sắc sáng rực, núi rất cao so với bầu trời, hồ còn yên tĩnh hơn so với biển cả.
Còn bây giờ bạn thân của tôi có lẽ đang ngây thơ không biết gì sống ở thành phố kia. Trong một năm này, cuộc sống của cô ấy mới bắt đầu, còn chúng tôi đã kết thúc.
Nghĩ đến điều này nước mắt tôi cũng sắp tuôn ra, cố gắng nhịn xuống, gọi cho cô ấy.
"Này..."Giọng Tráng Ngư đầy lười biếng, "Châu thiếu nữ, có chuyện gì thế?"
Vẫn là cô ấy, tất cả đều không có gì khác thường. Có lẽ chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-den-gap-trang-sang-phim/4598968/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.