Mẹ và Ô Diệu đi ra ngoài tản bộ, Đàm Giảo khẽ khàng đi đến bên giường, tôi kéo cô ấy vào trong ngực. Cô ấy nằm một lát, nói: "Anh vẫn cảm thấy là gã sao?"
Tôi im lặng.
Hôm nay là ngày 27 tháng 7 , đã cách sáu ngày kể từ vụ án của Hứa Tĩnh Miêu, thời gian chúng tôi ở đây đã là chín ngày, chỉ còn sáu ngày nữa.
Cho dù lão Đinh lén ám chỉ với tôi sẽ vẫn tiếp tục chú ý hành tung của Trần Tinh Kiến, nhưng tôi hiểu rõ cho dù chúng tôi tận mắt nhìn thấy hành tung khả nghi của gã thì rốt cuộc cũng chỉ là khả năng, chứ không có bất cứ chứng cứ xác thực nào. Còn ấn tượng của cảnh sát dành cho gã càng tốt, càng có khuynh hướng vô tội hơn.
Cho nên lúc này, Đàm Giỏi hỏi tôi còn cảm thấy là gã hay không, tôi chỉ biết im lặng.
Bởi vì trực giác mách bảo tôi là gã, nhưng không có bất cứ chứng cứ khách quan nào.
Nếu như gã thực sự chỉ là trùng hợp đi ngang qua, thật sự chỉ là người say rượu qua đường thì sao?
Lão Đinh cũng nói so sánh với hành vi hàng ngày của gã hoàn toàn không giống với sát thủ.
Nhưng khi chúng tôi lướt qua nhau, tôi làm sao có thể quên được nụ cười tràn ngập khiêu khích, liều lĩnh, lạnh lùng của gã?
Chắc là Đàm Giảo đã phát hiện ra phiền não trong lòng tôi, dịu dàng vuốt ve tôi. Tôi ngước mắt nhìn cô ấy.
"Xin lỗi." Tôi nói.
"Anh có gì phải xin lỗi chứ?" Cô ấy nói, trong mắt có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-den-gap-trang-sang-phim/4598948/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.