Một câu đơn giản lại khiến tôi hãi hùng khiếp vía, nhưng lại mơ hồ có chút kích động, ông trời có mắt rồi, đây là lần đầu tiên hai chúng tôi nếm trải được quả ngọt kể từ khi bị cuốn vào vòng xoáy thời gian.
Tôi đi đến cửa hàng bên cạnh thuê thiết bị chụp ảnh nhỏ tương đối linh hoạt có thể ẩn núp chụp được hình. Bởi vì cần phải thu thập được chứng cứ quan trọng không thua gì việc bắt người. Còn Ô Ngộ để bảo đảm đạt được mục đích, anh đã liên lạc với mấy người bạn ở thành phố Tô, mù mờ nói muốn bắt một tên xấu xa, nhờ bọn họ canh hộ mấy con đường bên ngoài, cũng nhiều lần dặn dò bọn họ ngăn cản hộ, chú ý an toàn. Mấy người bạn tất nhiên là đồng ý, còn mang theo gậy bóng chày, gậy côn đủ loại.
Chúng tôi chuẩn bị đối phó chu toàn như vậy, cho nên hôm đó khi ăn tối, trong lòng tôi đầy xao động bất an, còn cả căng thẳng, trông mong buổi đêm đến sớm hơn chút.
Ô Ngộ vốn không muốn mang theo tôi đi, nhưng tôi kiên quyết: "Anh đi đâu em theo đấy. Hơn nữa một mình anh muốn quay chụp thu thập chứng cứ, lại còn muốn bắt gã, rồi còn báo tin cho anh em bên ngoài, chú ý được hết sao?" Có lẽ bởi vì tôi nói có lí, lại có lẽ đã quen với hoàn cảnh gian nan có tôi ở bên, Ô Ngộ cũng chả kiên quyết, chỉ dặn dò khi anh ra tay, tôi tuyệt đối không thể tới gần, đứng ở khu vực an toàn. Tôi tất nhiên là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-den-gap-trang-sang-phim/4598944/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.