Vừa đi ra, trong đám người đông nghịt chợt nghe thấy giọng nói lảnh lót vui vẻ: "Anh, anh!"
Tôi vô thức nắm chặt tay Đàm Giảo, nét mặt cô ấy cũng hơi rung động.
Chúng tôi thấy con bé rồi.
Ô Diệu sau khi rời thuyền vẫn sống đến tận bây giờ.
Con bé vẫn mặc chiếc váy giảm giá xinh đẹp, khuôn mặt cũng có chút nét tương tự với tôi, nụ cười chói lọi quả thực đã nuốt chửng tất cả bóng tối trong lòng tôi. Tôi cũng cười, hốc mắt hơi ẩm ướt. Chỉ có Đàm Giảo ở bên cạnh tôi nghe thấy, tôi hít vào, khẽ thở ra một hơi, đè nén tất cả nước mắt xuống. Cô ấy càng nắm tay tôi chặt hơn, sau đó buông ra, khẽ nói: "Đi thôi."
Đây là lần thứ ba tôi nhìn thấy Ô Diệu kể từ khi con bé qua đời. Trong lòng tôi hiện lên suy nghĩ này.
Tôi bước qua, ôm chặt lấy con bé. Rõ ràng Ô Diệu hơi xấu hổ: "Anh, anh làm sao vậy? Đột nhiên nhiệt tình như vậy... Em..."
Tôi nhắm mắt lại, từ từ hít thở sâu, sau đó buông con bé ra, sờ đầu con bé mỉm cười: "Ô Diệu, anh về bên em rồi đây."
Ô Diệu liếc tôi, nhìn về Đàm Giảo ở phía sau tôi, rõ ràng có hứng thú với cô ấy hơn so với anh ruột là tôi đây. Tôi ôm Đàm Giảo vào lòng, giới thiệu: "Đây là bạn gái anh, Đàm Giảo. Giảo Giảo, đây là em gái anh, Ô Diệu."
Đàm Giảo ngọt ngào cười, vươn tay ra với Ô Diệu, tựa như lần đầu gặp: "Chào em. Ô Diệu, chị là Đàm Giảo, bút danh Thất Châu."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-den-gap-trang-sang-phim/4598939/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.