Phùng Yên bĩu môi, ngẩng đầu, ánh mắt như đang nhìn đâu đó, nhưng chỉ là hư không: "Trước tối nay đối với tôi mà nói cái nhà này cũng đã là địa ngục rồi. Bà cứ điều khiển, huỷ hoại cả cuộc đời tôi, hiện tại bọn họ xông đến cướp tiền của bà, xin đừng kéo theo mạng của chúng tôi. Còn nữa mặc kệ bà tin hay không, tôi không làm hại cái nhà này. Ngôi nhà quái dị này rồi sẽ có một ngày bị huỷ hoại thôi. Tôi chỉ là đang chờ đến ngày đó. Không nghĩ tới..." Bà mỉm cười: "Nó tới nhanh như vậy."
Nói xong những lời này bà bước lên nhà. Một kẻ cướp thò tay ra chặn, bà đứng lại, sắc mặt lạnh lùng không sợ. Người nọ lại mở miệng: "Cho cô ta đi lên. Một người phụ nữ tay trói gà không chặt cũng không biết gì về những vật kia đâu. Cần gì phải gây thêm chuyện."
Phùng Yên lên nhà, đóng cửa phòng lại. Nước mắt Trần Như Anh không ngừng rơi xuống, hu hu gọi mẹ, nhưng Phùng Yên dường như vẫn chưa tỉnh lại. Đúng lúc này bà Trần tức giận đến mức run rẩy đột nhiên ngã xuống, hai mắt trắng bệch, khoé miệng còn sùi bọt mép, sau đó rơi vào hôn mê.
"Mẹ, mẹ..." Giáo sư Trần luôn im lặng hô lên, "Mẹ tôi trúng gió rồi! Trước kia bà ấy từng bị trúng gió hai lần!" Lại bị kẻ cướp đạp xuống. Người nọ nhìn bà Trần hôn mê mấy lần, mắng mấy câu, hất xuống đất. Trần Bảo Châu và Trần Như Anh vẫn bị che miệng, hai tay trói chặt, hai người nhào đầu về phía trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-den-gap-trang-sang-phim/4598891/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.