Thế nên cho dù hôm nay là đêm định mệnh, sau khi ăn tối xong bước vào phòng Ô Ngộ, trên mặt tôi vẫn là nụ cười.
Khi tôi đi vào, Ô Ngộ đang đọc sách. Anh ngồi trước bệ cửa sổ, dưới ánh đèn vàng, trong tay cầm cuốn "Học thuyết giới hạn", sách của nhà giáo sư Trần. Rất tốt, tôi xem không hiểu.
Tôi ngồi xuống đối diện anh, anh đang đọc lời cuối sách liếc tôi, đôi mắt vẫn thuộc về người thợ sửa xe của tôi, màu mắt thâm trầm lại nặng nề, anh hất cằm về phía giường: "Mệt thì qua đó ngủ."
Đêm nay có chuyện lớn, hai bọn tôi tất nhiên phải ở chung để tuỳ cơ ứng biến.
Tôi nói: "Em vẫn chưa mệt."
Ô Ngộ bỏ sách xuống: "Vậy em muốn làm gì?"
Tôi nghĩ thầm tôi muốn làm gì cũng không thể nói ra miệng được. Tôi nói: "Em đọc tiểu thuyết đây." Tôi lấy di động ra. Vì thế hai bọn tôi cứ vậy ngồi đối diện nhau, ai xem của người nấy. Xem được một lúc, tôi lén ngước mắt đã thấy anh châm điếu thuốc, vừa hút vừa đọc. Khi anh đọc những cuốn sách chuyên ngành này, vẻ mặt rất bình tĩnh chăm chú. Trong ánh mắt cũng sạch sẽ như thể không có gì tồn tại. Tim tôi khẽ run lên: "Anh không nghĩ đến chuyện quay lại trường làm việc chuyên ngành sao?"
Ô Ngộ không ngẩng đầu, hơi thở toả ra theo làn khói: "Hiện tại không có tâm trí làm những chuyện này."
"À."
Anh lại nói tiếp: "Thực ra trước kia cũng từng nghĩ tới việc ở lại trường tiếp tục làm nghiên cứu, rảnh thì làm hạng mục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-den-gap-trang-sang-phim/4598879/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.