Ô Ngộ đã đánh răng xong, ngồi xuống bên cạnh tôi: "Vất vả. Vừa rồi... không phải." Ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau, tim tôi thoáng nhói lên: "Không phải gì chứ, mau ăn thôi."
Cơm nước xong, chúng tôi đi ra ngoài một chút. Bởi vì gần tới năm mới, trong thôn cũng nhiều người hơn trước. Chúng tôi lại đến quán ăn kia, việc kinh doanh vẫn rất tốt. Tôi nhìn thấy chủ quán đang chào khách, vợ ông ấy đang có thai, cười ha hả thu tiền.
Chuyện này khiến người ta giật mình.
Sau đó, chúng tôi đứng ở rừng cây bên cạnh thôn, bầu trời đã có sao, lá cây xơ xác, tuyết chất thành đống. Tôi hỏi: "A Ngộ, vào lúc này anh vốn đang ở đâu?"
Ô Ngộ suy nghĩ một chút: "Năm ngoái lúc này tôi đang ở Tây Tạng."
"Đi Tây Tạng làm gì vậy?" Tôi hỏi.
Anh đáp: "Nghe nói chỗ đó cách trời gần nhất."
Tôi im lặng.
Anh dập điếu thuốc vào trong đống tuyết, mỉm cười: "Thực ra chỗ đó khiến lòng người trở nên bình tĩnh hơn. Tôi cũng là ở đó cuối cùng mới bình tĩnh trở lại, nhưng hôm nay lại hơi thất lễ."
Anh liếc tôi, tôi cười không nói lời nào.
Tôi ngẩng đầu nhìn sao trên trời: "Em cũng muốn đi Tây Tạng."
Khoé miệng anh hiện lên ý cười.
Tôi nói: "A Ngộ, chờ tất cả chấm dứt, cứu được Ô Diệu và mẹ anh, anh dẫn em đi Tây Tạng được không? Trạch nữ như em chưa từng đi đến đó."
Anh im lặng một lúc lâu mới đáp: "Được, một lời đã định."
Vành mắt tôi hơi nóng lên. Thực sự vô cùng thích, cũng vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-den-gap-trang-sang-phim/4598855/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.