Tôi mở mắt ra, nhìn thấy sắc trời bên ngoài thuyền đã tối, hai bên bờ Thanh Sơn như bịt kín khăn che mặt, u ám hơn nhiều.
Hình ảnh cuối cùng trong đầu tôi, là tôi với Ô Ngộ đang ngồi trong sân khách sạn ở huyện Lịch.
“Chị không sao chứ?” Giọng nói dịu dàng lo lắng vang lên.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ô Diệu với Ô Ngộ đang ngồi ở trên giường đối diện. Ô Ngộ giống như tôi, một tay chống ở trên giường, lộ ra vẻ mặt mỏi mệt, Ô Diệu đỡ cánh tay anh, thấy tôi tỉnh lại thì buông tay anh ra, đi đến nắm lấy tay tôi.
Tôi mệt mỏi cười cười: “Chị không sao.”
Tôi với anh ấy ngồi đối diện nhau, ánh mắt anh ấy thâm thúy vô cùng, anh cúi đầu, liếc mắt nhìn đồng hồ rồi nói: “Chưa đầy một phút đồng hồ.”
Tôi hơi sửng sờ rồi gật đầu.
Chúng tôi vẫn đang ở trong phòng Ô Diệu, cách thời gian chúng tôi té xỉu rồi rơi vào vòng xoáy thời gian chưa đến một phút đồng hồ. Nói vậy, thời gian bên này khi chúng tôi xuyên qua hai lần hoàn toàn tiếp nối với nhau.
Chúng tôi còn là chúng tôi một năm trước. Ô Diệu trừng to mắt nói: “Hai anh chị đang nói gì em nghe không hiểu. Vừa rồi hai người đang tốt sao đột nhiên lại khó chịu vậy?”
Ô Ngộ đứng lên nói: “Bọn anh không sao. Ô Diệu sau đó em…”
Giọng nói anh chợt dừng lại, tôi nhìn anh không nói nên lời. Đúng rồi, khi Ô Ngộ quan tâm sẽ rất bối rối, sẽ hỏi những lời ngốc nghếch. Ô Diệu sau đấy đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-den-gap-trang-sang-phim/4598844/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.