Chương trước
Chương sau
Vân Húc ngày hôm sau thời điểm đi show ở hậu đài đụng phải Thu Vũ Nguyệt. Người kia chỉ là một câu nói, mỹ nhân cô dắt tới thì thế vị trí của nàng. Mỹ nhân kia nàng cũng nhìn rất quen mắt. Người lúc trước trong xe kia, cũng là lần trước ở nhà ga. Cô gái khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ

Vân Húc nhìn đắc ý trên mặt của đối phương, đáy lòng từ từ dâng lên một chút khổ sở. Thì ra một câu nói của người có tiền, là có thể chống lấy tất cả khúm núm của nàng. Người có tiền có thế, bắt đầu từ ngày từ khi ra đời kia, thì so với nàng tốt ngàn vạn lần. Nhưng mà nàng tại sao, sẽ không có may mắn như vậy a. Nàng cũng thật sự muốn bắt đầu từ ngày đó thì được ngàn vạn người sủng ái, hạnh phúc sống hết đời

Vân Húc tại chỗ thì phát hỏa, nắm lấy cổ tay của đạo diễn muốn đánh người. Thu Vũ Nguyệt đứng ở bên cạnh nhìn nàng, hai tay cắm vào túi. Vân Húc có chút lúng túng, nàng quay đầu liếc mắt nhìn người kia. Mỹ nhân kia nụ cười tùy ý, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy nụ cười tự tin cùng chiến thắng. Trên mặt Thu Vũ Nguyệt cũng không sáng không tối, dáng vẻ biểu hiện không ra rất cao hứng

Vân Húc xoay người rời đi, nàng tiến vào phòng rửa tay. Sửa sang lại một lần y phục của chính mình, ở bên trong phòng đơn nhẹ nhàng đem quần rút đi, liếc mắt nhìn vết thương của chính mình. Đã khép lại một chút. Phần lớn vẫn là xanh xanh tím tím. Quả mông có chút biến thành màu đen. Vân Húc dùng sức nhéo một cái

"Ngô" Nàng thấp giọng thở một hơi, cầm lấy thuốc mỡ mang bên người bôi một chút, nặn ra thuốc mỡ. Khó chịu cứ như vậy ôm lấy chính mình, đỡ tường đứng một lúc. Nàng hận người có tiền. Hạnh phúc vui sướng sống tiếp, dễ như chơi là có thể đem cơ hội của người bần cùng như nàng cướp đi. Nàng... Nàng cũng có từng ảo tưởng hạnh phúc

Thời điểm đẩy cửa ra đúng lúc va vào Thu Vũ Nguyệt, đối phương cười đến tà tà, trực tiếp đem nàng chặn ở cửa. "Ngươi để ta thoả mãn, liền đem cơ hội của hôm nay trả lại cho ngươi, thế nào?"

Vân Húc khẽ liếc Thu Vũ Nguyệt một chút, gật gật đầu. Nàng nào tư cách gì không. Trong mắt đối phương nàng chắc có bao nhiêu thấp hèn, Vân Húc sớm nghĩ ra rồi, cũng không chuẩn bị uốn nắn. "Sau khi đi show. Ta phái xe đón ngươi" Thu Vũ Nguyệt sau khi đi ra ngoài liền trực tiếp ôm mỹ nhân đi rồi. Vân Húc nghe thấy cô dụ dỗ đối phương muốn bồi thường bao nhiêu thứ tốt. Đáy lòng Vân Húc vẫn còn có chút ước ao, lại không dám biểu hiện ra

Quan hệ của đối phương cùng cô hiển nhiên rất thân mật. Vân Húc đố kị, tuy nhiên không dám nhắc tới. Nàng khá là tiện. Thu Vũ Nguyệt muốn dỗ nàng, không cần mua thứ tốt cho nàng. Ở trong mắt Thu Vũ Nguyệt đồ vật không đáng giá một đồng nện ở trên người nàng, Vân Húc cũng có thể như con ch*ó ngoan ngoãn liếm qua như thế. Nàng ở trong mắt Thu Vũ Nguyệt không phải là như vậy sao?. Tiện, không biết hồi báo, tính toán, kế vặt, ngông cuồng tự đại, tự cho là thông minh, tự cho là đúng. Vân Húc có chút tan vỡ, nàng không hiểu tại sao chính mình nếu như vậy hạ thấp chính mình. Đối phương chịu cho mình cơ hội, vậy là ý tứ gì đây?

Trận show lớn kia Vân Húc biểu hiện cực kỳ xuất sắc, thời điểm được người tán thưởng, Vân Húc cũng chỉ là hi vọng chính mình kiếm được tiền có thể nhiều một chút thì tốt rồi. Bây giờ loại dáng vẻ khó chịu này cùng nàng thật sự bị quy tắc ngầm kỳ thực cũng không có gì khác nhau. Cái đầu heo kia có lẽ là bởi vì Thu Vũ Nguyệt có chút sợ, lúc này mới nhả miệng. Nhưng sau đó nếu như biết chân tướng, Vân Húc không biết còn có bao nhiêu vận mệnh bi thảm đang đợi mình. Thu Vũ Nguyệt lần này có thể cho nàng một cơ hội, sau này...Là sẽ không có đâu

Thời điểm đi ra ngoài liền lên xe của Thu Vũ Nguyệt. Vân Húc ngồi ở trong xe, Thu Vũ Nguyệt chưa cùng nàng tiếp lời. Vân Húc cúi đầu, bóp lấy màn hình điện thoại đã sớm nát kia, vẫn là miễn cưỡng chơi lấy trò xếp kim cương, nỗ lực an ủi mình không có chuyện gì

Thu Vũ Nguyệt là tìm tài xế chuyên môn lái xe, cô ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhắm mắt giải lao. Đợi đến sau khi đèn xanh đèn đỏ dừng lại, Thu Vũ Nguyệt theo bản năng mà quay đầu nhìn đến Vân Húc. Đối phương con mắt đỏ ngầu, tập trung tinh thần nắm lấy điện thoại. Nhìn thấy ánh mắt của cô, thì trông mong ngẩng đầu lên, trong mắt đều là khiếp đảm. Vẫn thật sự cảm thấy đáng thương

Sau khi đến tòa nhà kia Vân Húc bị trói ở trên giường của tầng cao nhất, nàng cực kỳ khuất nhục bị ép đem chân vươn cao hơn nữa đầu. Hai chân tách ra cố định ở đầu giường. Nếu như nàng đem chân thả xuống thì là hiện hình chữ. Nhưng hôm nay lại là một tư thế càng thêm khuất nhục

Trần nhà trong suốt chẳng biết lúc nào đã biến thành một chiếc gương. Nàng rõ ràng nhìn thấy cái mông kia của chính mình sưng lên, thậm chí còn có nơi riêng tư. Vân Húc có chút lúng túng nhắm mắt lại. Khi Thu Vũ Nguyệt cầm thắt lưng đi tới, Vân Húc nghe thấy tiếng, cũng chỉ là yên lặng thở dài

Lực đạo Thu Vũ Nguyệt dùng rất nặng, so với lúc trước đánh nàng mấy sức mạnh kia càng là vọt lên gấp đôi. Nhưng cô không nhìn thấy Vân Húc xin tha nữa. Thời điểm cô đem thắt lưng đánh gãy Vân Húc cả tiếng cũng không hừ. Vân Húc mở mắt ra, nhìn cái mông trên trần nhà hiện ra đen, vẻ mặt cả một tia biến hóa cũng không có

Mặt lạnh ăn tiền. Yêu cầu đi show còn so với cái này cao hơn một tầng. Mặt cười phát ra từ nội tâm. Nhưng so với mặt lạnh ăn tiền kia còn khó học hơn. Vân Húc quay đầu nhìn Thu Vũ Nguyệt, "Cô sẽ vì cái gì thoả mãn"

"Ta thích xem thấy thống khổ của các ngươi, nếu như ngươi là hỏi cái này" Thu Vũ Nguyệt cầm một thắt lưng khác, bẻ bẻ mấy lần, thừa dịp Vân Húc đang nói chuyện thì hung hăng quật xuống

Vân Húc điều chỉnh hô hấp một hồi, đột nhiên khóc lớn tiếng hô lên. "Ngô ô ô" Vân Húc lắc đầu, nàng ủy khuất khịt mũi một chút, nước mắt không bị khống chế rơi xuống. Nàng từng ngụm từng ngụm hô hấp lấy không khí mới mẻ, khó có thể khống chế khổ sở. Đó là biểu hiện chân thật nhất của nàng. Nàng rất khó vượt qua, cũng rất thống khổ

"Biểu diễn đặc sắc" Thu Vũ Nguyệt nhìn nàng, "Hiện tại ta hứng thú hoàn toàn không có rồi."

Vân Húc cau mày, vẻ mặt chậm rãi khôi phục bình thản. "Cô đánh đến tôi rất đau. Xin lỗi...Tôi chỉ là, tâm tình rất tệ" Vân Húc cười khổ, nhìn thế nào thống khổ thế đó

Thu Vũ Nguyệt nhìn nàng, "Thật sao?" Nói xong cũng là hung tợn một thắt lưng vung xuống. Khí lực của Thu Vũ Nguyệt không hề giữ lại. Vân Húc đau dữ dội, vẻ mặt trong nháy mắt thì thay đổi. Thu Vũ Nguyệt cũng thật là, một lần đánh cho so với một lần đều đau. Thu Vũ Nguyệt trực tiếp liên tục 10 cái quật ở nơi giao nhau khe mông của Vân Húc. Vân Húc hô hấp đau, lại hô hấp sâu một lần. "Đau" nàng nhắm mắt lại. Ngụy trang không được nữa

Thu Vũ Nguyệt lại là càng ác hơn quật xuống. Cô muốn nghe được những lời khác của Vân Húc, cô muốn nghe thấy Vân Húc mồm miệng không rõ thống khổ rên rỉ. Cô muốn nhìn đến Vân Húc khóc ròng ròng, xé toang bộ mặt tinh xảo trên mặt kia. Khi thắt lưng đánh lên thịt cơ hồ là xé ra tầng thịt mỏng kia. Vân Húc cảm nhận được một loại đau nhức từ vị trí chính mình bị đánh truyền tới trong trái tim. Ngay sau đó là một cái đột nhiên không kịp chuẩn bị

Nàng đau dữ dội, miệng không nhịn được đang run rẩy. Lại là hung tợn một cái. "Ngô" Vân Húc chú ý tới tay của mình được mở trói, nàng cẩn thận từng li từng tí một đưa tay đi đụng vào vết thương. Da thịt bị đánh phá, bề ngoài đặc biệt đáng thương. Thu Vũ Nguyệt đem chân của nàng cũng chầm chậm mở lỏng ra trói buộc. Vân Húc gian nan bò dậy quỳ thẳng ở trên giường, khi nàng quay đầu nhìn vết thương, phát hiện cơ hồ đã toàn bộ biến thành đen. Nàng khẽ cắn răng, chính mình dùng sức vặn một cái. Thực sự là đau đến trong lòng, Thu Vũ Nguyệt đi tới lại đem thân thể Vân Húc lộn một vòng, vỗ vỗ cái mông nàng, ra hiệu nàng quỳ ở trên giường

Vân Húc mím môi, khiếp đảm liếc mắt nhìn Thu Vũ Nguyệt. Cái ánh mắt kia trong nháy mắt đâm nổ trái tim Thu Vũ Nguyệt, cô trước nay chưa có thỏa mãn. Loại ánh mắt đáng thương kia, khuôn mặt ửng hồng, ủy khuất lại bất lực. Thế là Thu Vũ Nguyệt đánh càng ác hơn

"Ô ô ô ô" Vân Húc đau đến cắn vào gối, miệng không rõ giãy giụa

"Còn run cái mông" Thu Vũ Nguyệt dùng thắt lưng nhẹ nhàng vỗ vỗ

Thân thể Vân Húc trong nháy mắt cứng rồi. Nàng cắn răng lật qua người, nỗ lực dùng chăn che lấy chính mình. Thu Vũ Nguyệt đem chăn nắm lên, nhìn nàng

Vân Húc cả mông tảng lớn tảng lớn đều là màu đen đặc, bộ phận là màu tím, nhưng lại là màu tím đậm, xem ra đặc biệt đáng thương, hẳn là chịu đủ ngược đãi. Thu Vũ Nguyệt nhẹ nhàng đẩy ra cánh mông của nàng, chú ý tới vết thương bên trong cũng không có xử lý qua, còn hiện ra tím, phát sưng. Huyệt khẩu thậm chí đều là sưng. Vài đạo vết thương của quả mông và nơi giao nhau của khe mông giống nhau, bị đánh rách rồi, vết thương vô cùng ác độc, máu thịt bay ra, mấy chỗ vốn dĩ thịt mềm bị triệt để đánh rách, e sợ mấy tháng cũng tốt không được

Nơi Vân Húc tự mình véo hiện ra đen, Thu Vũ Nguyệt dùng sức lại nhéo một cái, Vân Húc rên lên một tiếng

"Ngồi dậy, đi góc tường quỳ thẳng"

Vân Húc gian nan bò dậy, nữa đường té ngã mấy lần, từ từ xê dịch bước chân đi tới góc tường. Nàng đáng thương nhìn tường, lòng ngụi lạnh nhắm mắt lại. Nàng phải phản tỉnh cả đêm, có phải hay không. Nhưng khi gậy bóng chày vung tới, Vân Húc cơ hồ là khó có thể tin trợn mắt lên. Nước mắt từng hạt từng hạt rơi trên mặt đất, nàng bắt đầu khóc nức nở. Nàng cho rằng nàng hiện tại là thờii gan phản tỉnh, quỳ một chút, có thể có được cái ôm ấm áp, thậm chí còn có thể thoa thuốc

Nàng lại đánh giá cao Thu Vũ Nguyệt thiện lương. Hoặc là nói, nàng đánh giá cao giá trị của chính mình. Vân Húc cuối cùng khi bò dậy, phía sau quả nhiên là một mảnh máu thịt be bét. Nàng mím môi, run rẩy đứng góc tường, vô lực mà đứng. Thu Vũ Nguyệt thì ra có thể tàn nhẫn như vậy.

Thu Vũ Nguyệt liếc mắt nàng một cái, "Ta rất hài lòng" Vân Húc muốn đáp lại một câu người thoả mãn là tốt rồi, nhưng mà cổ họng nghẹn rồi, không nói được lời. Nàng nghiêng đầu, trực tiếp té xỉu. Thu Vũ Nguyệt tiến lên một bước, đem người ôm đến trong lồng ngực, cẩn thận từng li từng tí một ôm trở về gian phòng

Mắt cá chân Vân Húc bị thương rất nghiêm trọng, hôm nay chắc sau khi xuống đài bong gân rồi. Thu Vũ Nguyệt mặc dù đối với nàng có chút xem thường cảm thấy nàng lập dị làm ra vẻ cực kì, nhưng lại không nhịn được đau lòng. Cô là muốn đối với Vân Húc khá một chút, nhưng không muốn để Vân Húc chuyện đương nhiên cảm nhận được cái tốt của cô

Khi Tiết Hạo gọi điện thoại tới Vân Húc không nghe thấy, Thu Vũ Nguyệt giúp nàng nhận điện thoại. Sau khi nghe được là ai gọi tới, Thu Vũ Nguyệt mặt không hề cảm xúc nói câu cút, trực tiếp cúp điện thoại, tắt đi hình thức quấy rối

"Ngươi cùng Tiết Hạo có quan hệ?" Thu Vũ Nguyệt trở về phòng, lửa giận nổi lên

"Trước đây...từng mượn tiền" Vân Húc có chút lúng túng nhìn Thu Vũ Nguyệt, cô nhất định cảm giác mình tiện không chịu được. Nhưng nàng ở trước lúc này, xưa nay không để bất luận người nào chạm qua chính mình. "Tôi...Tôi không có cùng hắn. Hắn chỉ là từng đánh tôi" Nàng đưa tay ra thận trọng kéo lấy ống tay áo của Thu Vũ Nguyệt, tội nghiệp nhìn đối phương

Thu Vũ Nguyệt mặc dù không có nói ra khỏi miệng, nhưng Vân Húc vẫn là rõ rõ ràng ràng cảm nhận được cô muốn nói hai chữ "Thật tiện". Nàng ủy khuất cắn cắn môi, nước mắt vẫn là theo gương mặt liền rơi xuống

Thu Vũ Nguyệt sau đó cũng không làm sao nói chuyện với nàng. Vân Húc đói bụng, miễn cưỡng bò dậy thay lên quần áo trước, nhìn bóng lưng của Thu Vũ Nguyệt làm sao cũng không dám nói ra ý nghĩ để đối phương đưa nàng về nhà. Vân Húc yên lặng mà đi xuống lầu, đem tay dấu ở trong túi khập khễnh ra cửa

Thu Vũ Nguyệt cảm thấy nàng thật là tiện. Nhưng vốn là hôm nay khi mang Vân Húc trở về muốn đối với nàng tốt một chút. Chí ít làm bữa cơm no cho nàng là được. Tuy Thu Vũ Nguyệt chưa bao giờ sẽ vì người khác xuống bếp

Thế nhưng đợi Thu Vũ Nguyệt ra nhà bếp, phát hiện cả căn phòng không có bất kỳ tung tích của Vân Húc. Vân Húc nàng hình như thì mang lấy giày cao gót mấy cm kia khập khễnh trở về. Thu Vũ Nguyệt hôm nay không đánh rách cái mông của nàng, cho nên trên đất cũng không có vết máu. Thu Vũ Nguyệt lên lầu tìm thử, phát hiện Vân Húc thật sự chỉ là bị đánh xong, thì đi rồi. Trên bàn còn bỏ quên điện thoại di động của nàng

Thu Vũ Nguyệt nhàm chán cầm lên, nghe lấy tin thoại Tiết Hạo gửi qua phía trên. Màn hình bị rơi nát nhìn có chút mơ hồ. Thu Vũ Nguyệt chỉ có thể nhìn thấy tên ghi chú Vân Húc cho Tiết Hạo chính là Tiết Hạo

"Ai ya, bên cạnh Thu Vũ Nguyệt rồi hả? Ngươi khi đó không phải là trung kiên không thay đổi thà chết chứ không chịu khuất phục sao? Còn nắm bình rượu nện đầu của Vương lão bản thủ hạ ta. Làm sao bị giấu hai tháng nghĩ rõ rồi? Ngươi bên cạnh cô ấy cũng chi bằng bên cạnh ta ung dung hơn. Thu Vũ Nguyệt cô ấy a, có tiền quy về có tiền, lòng là lạnh. Ha ha ha ha, chờ ngươi nghĩ thông suốt thì muộn rồi, đến thời điểm đó ta đem ngươi lột sạch da hưởng thụ, cũng không ai sẽ cứu ngươi"

Thu Vũ Nguyệt mặt không thay đổi đem màn hình trượt qua trái, có chút nhàm chán nhìn danh bạ trò chuyện của Vân Húc. Nàng tựa hồ không có bạn bè gì, tất cả ghi chú mọi người đều là tên. Thu Vũ Nguyệt kéo xuống, tìm tới trước đó của nàng cư nhiên còn có ghi chép đối thoại với Bạch Xảo Kỳ. Còn là đối tượng Vân Húc chủ động thêm vào. Thu Vũ Nguyệt vẻ mặt cũng khó nhìn ra. Vân Húc thật sự là tính toán cô mới hôm nay tới show lớn. Còn có Bạch Xảo Kỳ cũng vậy. Biết rõ Vân Húc tiện như thế lại tính toán với cô, còn cố ý muốn đến diễn xuất

Thu Vũ Nguyệt mặt lạnh xuống lầu, lái xe ra ngoài. Vân Húc đi thật mau, đợi khi Thu Vũ Nguyệt đuổi theo nàng, đối phương đã đi hơn một ngàn mét. Thu Vũ Nguyệt đem Vân Húc xách lên xe, rất không khách khí dùng dây an toàn cột lại Vân Húc. Vân Húc cũng không dám đưa tay mở ra, yên lặng mà nhìn Thu Vũ Nguyệt lái xe quay đầu

Vân Húc cho rằng Thu Vũ Nguyệt sẽ vào cửa thì đánh nàng, sợ đến run run một hồi. Thu Vũ Nguyệt tàn bạo mà mắng nàng tiện vài câu, thì vẫn là kéo Vân Húc đến bên bàn ăn. Vân Húc nhìn cô, co rúc ngồi ở trên ghế, miễn cưỡng cầm đũa, cũng không dám bắt đầu ăn cơm

"Ngươi tính kế ta?" Thu Vũ Nguyệt mặt lạnh, cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm rang cô làm. Vân Húc liếc mắt nhìn cô, miễn cưỡng mới dám ừ một tiếng. "Thật tiện" Vân Húc cúi đầu, nước mắt thuận theo thì nhỏ ở trong bát, nàng cố gắng muốn che giấu, cầm lấy đũa miệng lớn ăn cơm, cũng không dám để ý tới bất kỳ quở trách nào của Thu Vũ Nguyệt

"Làm sao có được phương thức liên lạc của nàng?" Thu Vũ Nguyệt trầm mặt, nhìn Vân Húc có chút uất ức. "Nàng rất nổi tiếng, tôi tùy tiện vừa hỏi, thì...Tôi không phải cố ý tính toán người, tôi chỉ là là muốn phương thức liên lạc của người" Vân Húc miễn cưỡng mở miệng, nhìn Thu Vũ Nguyệt cố gắng kéo ra nụ cười

"Trước đây ta sẽ hi vọng người như ngươi có bao xa cút bấy xa. Nhưng bây giờ ta thay đổi chú ý. Loại tiện này như ngươi, ta mới có thể dằn vặt không chút lòng dạ mềm yếu nào" Thu Vũ Nguyệt mặt không thay đổi mở miệng, nhìn Vân Húc yên lặng đem một miếng cơm cuối cùng đẩy vào trong miệng. Vân Húc biết trên mặt mình sắp bị bạt tay, nhưng không ngờ được đau như thế, khi nàng trực tiếp té lăn trên đất đầu nện ở trên tường, cảm giác đau đến sưng lên rồi

"Tôi... Còn có đi show, gần đây có thể ít đánh chút hay không" Vân Húc cố gắng kéo lấy nụ cười, nhìn Thu Vũ Nguyệt. Nàng đưa tay xoa xoa đầu, nơi đó sưng lên cao đến một ngón tay. Thu Vũ Nguyệt không cho nàng sắc mặt tốt nhìn, dáng vẻ như là lại phải bắt đầu đánh nàng. Vân Húc có chút cay đắng hít thở một tiếng, giả vờ vô ý lộ ra vết máu nơi lưng. Nhưng Thu Vũ Nguyệt chỉ là càng tức giận rồi

Vân Húc bị nhấc lên ấn đến bên trên sofa. Thu Vũ Nguyệt cởi xuống quần của nàng liền chuẩn bị dùng chổi trực tiếp quất nàng. Nhưng nhìn thấy vết máu và dấu thắt lưng đầy mông, coi như là Thu Vũ Nguyệt cũng có chút thanh tỉnh. Cô trước đó đã đánh rất tàn nhẫn rồi. Vân Húc tuy thích tính toán cô lại thích đùa bỡn khôn vặt, nhưng những bối cảnh cay đắng kia đều là thật sự. Vân Húc rất sớm trước đây thì không có ba mẹ rồi, không có thân nhân. Nuôi ở trong nhà người khác, đối phương không chỉ có đối với nàng từ nhỏ đã là đánh đập, còn dùng tiền lưu lại của cha mẹ nàng

Vân Húc vốn là có tiền học đại học, nhưng mà lại bị xài hết. Vết máu và vết thương chỗ rất nhỏ trên người Vân Húc đều là do lúc đầu bị cái gọi là chú hai kia của nàng đánh. Vân Húc tuy tính toán cô, nhưng mà nàng lại không có đuổi tới đi tìm người khác. Nàng có thể chỉ là muốn tìm chỗ dựa. Thu Vũ Nguyệt do dự một lúc, đem cái chổi ném tới bên cạnh. Miễn cưỡng đưa tay ôm lấy Vân Húc. Vân Húc cẩn thận nhìn cô, mặt có chút ửng hồng. Thu Vũ Nguyệt không thực hành cái trò dỗ người này, nhưng vẫn là ôm lấy Vân Húc đối với nàng tốt một chút

"Ngày mai" Thu Vũ Nguyệt do dự một lúc, "Nghỉ ngơi một ngày đi." Vân Húc không có nói ra chuyện chính mình thiếu tiền xài, chỉ là yên lặng gật gật đầu. Thu Vũ Nguyệt thì yên lặng bổ sung, "Sau này chú hai ngươi đời này cũng sẽ không lại đây phiền ngươi. Còn có Tiết Hạo, ngươi nợ hắn bao nhiêu tiền, đến thời điểm đó ta giúp ngươi trả lại." Vân Húc nhẹ giọng mở miệng, "Tôi trả xong rồi"

Có lẽ là vào giờ phút này Thu Vũ Nguyệt có chút ôn nhu, Vân Húc hiếm thấy tâm tình hòa hoãn một chút, vùi ở trong lồng ngực của Thu Vũ Nguyệt, nhẹ nhàng tựa đầu cọ ỏ trên bả vai của cô. Thu Vũ Nguyệt không thể không thừa nhận chính mình thật sự mềm lòng rồi. Cô làm sao cũng không làm được đánh Vân Húc một trận nữa rồi. "Sau này thiếu tiền, nói với ta" Vân Húc yên lặng cọ cọ cô, gật gật đầu
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.