Khách sạn chỉ cách sân bay khoảng hai mươi phút đi xe, Trình Tiêu trước đó còn tự xưng mình tinh lực dồi dào, mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã ngủ thiếp đi mất. Mà còn ngủ rất sâu nữa.
Từ khi biết Tiêu Phi đã làm phẫu thuật cắt bỏ ngực, chuyện lệch múi giờ trong cơ không thể nào điều chỉnh được. Cho dù là mười lăm tiếng trước khi bay, Trình Tiêu nằm trên giường ép bản thân phải nghỉ ngơi thì cũng chỉ ngủ được không đến năm tiếng. Kết quả là do thời tiết chuyến bay làm "delay" lâu như vậy, cuối cùng cũng khiến cô cảm thấy mệt mỏi.
Khi Cố Nam Đình bước tới, Trình Tiêu biết rõ cô nên đứng dậy cùng đồng nghiệp, chào hỏi anh, thế nhưng mí mắt lại cay tới nỗi không mở lên được. Thế là cô dứt khoát ngoẹo đầu, ngủ mất! Sau đó trong vô thức, đầu lại trượt xuống, gục lên vai Cố Nam Đình.
Thành phố Hải Tân về đêm vì mưa bão trước đó mà càng thêm lạnh lẽo. Để làm chỗ dựa cho cô ngủ, vai của Cố Nam Đình đã rất tự nhiên nghiêng về phía cô, đến khi trên xe chỉ còn lại hai người họ, Trình Tiêu trong giấc mơ hình như cảm thấy lạnh nên nhẹ nhàng co vào trong vòng tay anh, anh mới khẽ khàng điều chỉnh tư thế, dang tay ôm cô vào.
Vốn ý định của Cố Nam Đình là đợi mọi người vào khách sạn hết rồi mới bế Trình Tiêu vào phòng nghỉ ngơi. Thế nhưng đêm khuya tĩnh mịch, anh lại tham lam sự dựa dẫm ấm áp này của cô. Từ cái đêm cô bệnh, họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-bay-qua-troi-em-qua-tim-toi/2524989/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.