Tối hôm trước ngày tôi lên Hà Nội mẹ đột nhiên gọi tôi sang phòng bảo là có chuyện cần nói với tôi. Lần gần nhất tôi vào phòng ba mẹ đã là câu chuyện của năm năm trước.
Ngày đó tôi vừa tròn mười tám tuổi mang theo biết bao nhiệt huyết tuổi trẻ chuẩn bị rời xa nơi mình sống mười mấy năm đầu đời bước chân vào chặng đường mới mang tên đại học. Và cũng ngày hôm ấy bí mật được mẹ và cả nhà che dấu bao nhiêu năm cũng dần được đưa ra ánh sáng.
Thật ra có một chuyện đến tận hôm nay mẹ vẫn không biết, chuyện tôi không phải là con gái của ba tôi đã sớm biết. Đương nhiên tôi không mạnh mẽ như mẹ nói, chỉ là so với dáng vẻ bình thản bên ngoài thì vết thương lòng của tôi đã sớm được tôi bôi thuốc rất nhiều lần.
"Mẹ gọi con ạ?" Tôi đẩy cửa bước vào trong, căn phòng ngày hôm nay so với lúc trước vẫn không có gì thay đổi.
"Con ngồi đi."
Tôi kéo ghế ngồi đối diện mẹ.
Mặc dù đã ngoài năm mươi nhưng mà dáng vẻ của mẹ bây giờ nếu người không biết vẫn nghĩ mẹ chỉ vừa ngoài bốn mươi.
Mẹ hỏi, "Mấy hôm nay con có liên lạc với Hoài Phong không?"
Sau khi Hoài Phong trở về Hà Nội tôi và cậu ấy không có liên lạc gì với nhau cả. Tôi bận rộn chạy tới chạy lui giữa bệnh viện và nhà; Hoài Phong bên kia cũng không khá hơn là bao khi trường cậu ấy đang công tác đã bước vào mùa thi cuối kỳ. Tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-bay-ngang-troi/2814960/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.