Buổi sáng hai ngày sau, Vân Tịch và chú Nghiêm xuất phát đến núi Phượng.
Lần này lên trên ấy cô dự tính sẽ ở lại vài ngày để có thể tìm hiểu sâu hơn về các tình huống khó khăn của các trẻ em nơi đây để có thể tiến hành giúp đỡ.
Sau khi dùng bữa sáng, dì Trần liền dúi vào tay cô một túi đồ ăn to vì sợ cô lên trên núi ăn uống không quen sẽ bỏ bữa.
“Cô nhớ là phải ăn hết, không nhiều đâu. Đừng có bỏ bữa.”
Từ sáng đến giờ dì Trần đã lặp lại câu này tám lần rồi.
Vân Tịch vỗ lên bàn tay đang nắm chặt tay cô của bà, cười nói. “Dì yên tâm, con sẽ ăn hết.”
Vân Bách đứng nhìn hai người vỗ tay nhau mãi không buông liền quay sang nói với chú Nghiêm
“Lần này con không đi theo con bé được, chú giúp con trông chừng nó nhé.”
Ông cũng biết nỗi lo của cậu Vân đối với em gái liền đáp: “Tôi biết.”
“Có chú đi cùng nó con thật sự yên tâm.”
“Cậu đừng lo, cô Vân lớn rồi đã không còn giống lúc trước.” Ở bên cạnh chăm sóc Vân Tịch bao năm nay ông cũng đã nhận thấy được sự thay đổi tích cực của cô.
Vân Bách cũng không đáp lời ông, chỉ chăm chú nhìn cô em gái trước mắt mình.
Để có thể vui vẻ hoạt như thế này, em gái của anh đã trải qua nhưng đau đớn khổ sở thế nào. Anh thật mong có thể vĩnh viễn bảo vệ em gái để cô có thể luôn luôn vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-bay-ngang-nui/3031089/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.