Dùng xong bữa sáng, hai người Vân Tịch và chú Nghiêm vừa ra khỏi cửa nhà trọ liền thấy từ xa tiểu Lý và một người đàn ông đang đi về phía này.
“Hai người ngủ ở đây có quen không?”
“Tôi ngủ rất ngon, cảm ơn anh.” Ngoại trừ việc ban đêm có hơi đáng sợ chút thôi, Vân Tịch thầm nghĩ.
“Vậy tốt rồi. Giới thiệu với hai người đây là anh Nam, hiện đang là người quản lý trực tiếp của làng trẻ em.”
“Tôi là Trần Nam – quản lý của lang trẻ em, rất hân hạnh được biết hai người.”
Nói rồi anh ta đưa tay ra ý định bắt tay với Vân Tịch nhưng chú Nghiêm đã nhanh chóng nắm lấy tay anh ta. Lực đạo của ông nhanh chóng làm Trần Nam nhíu mày.
“Rất hân hạnh được biết anh.” Vân Tịch tiến đến, tách tay của chú Nghiêm ra.
“Anh thông cảm, chú ấy không có ý gì đâu chỉ là hơi cẩn thận chút thôi. Anh đừng để ý nhé.”
“Không sao, không sao đâu mà.” Trần Nam liên tục xua tay, nói không sao.
Trên đường đến làng trẻ em, Vân Tịch và Trần Nam nói chuyện câu được câu mất, một phần cũng là do có chú Nghiêm ở đây anh ta có chút rén.
Còn phần còn lại là do tiểu Lý cứ liên tục giới thiệu nhà này bán đồ mắc rẻ ra sao, rồi Vương gia gia đến tuối xế chiều mà con phải ra đồng thế nào, đến cả con chó nhà Phương mụ mụ sinh được bao nhiêu con cũng được anh ta kể ra.
Nên đoạn đường đi không thiếu tiếng cười và câu chuyện bắt tay lúc nãy cũng bị bỏ ra sau đầu.
Đến làng trẻ em, Vân Tịch mới biết thì ra đây cũng là nhà của trưởng làng.
Hai vợ chồng trưởng làng - Trần Tuấn và Lý Phương nhanh chóng ra đón tiếp.
Vừa bước vào đã nghe tiếng của bọn trẻ, đứa bé thì khóc đòi bế, đứa lớn thì đang chơi rượt đuổi ngoài sân. Thật lòng nhìn vào căn nhà gỗ trước mắt không ai nghĩ nơi đây lại là cưu mang hơn mười đứa trẻ bị bỏ rơi.
Hai vợ chồng trưởng làng đều là những người miền quê chất phát, thật thà và hiếu khách. Thấy mấy người bọn họ đến, liền mời vào trong còn lấy cả thịt trâu gác bếp ra mời.
“Ở đây chúng tôi không có gì ngon, chỉ có vài thứ thịt khô này, mong mọi người đừng chê.”
“Không có đâu ạ. Hiếm khi có dịp lên đây nên con và chú Nghiêm muốn thử mấy món quê nhà mà mọi người hay ăn ạ. Còn thịt này cô cất để cho bọn trẻ ăn đi ạ.”
Những món thịt này ở đây quý thế nào nhìn vào mắt bọn trẻ khi bà ấy vừa bưng thịt ra là biết, trên khuôn mặt và những đôi mắt ngây thơ ấy đều ánh lên vẻ thèm thuồng có đứa còn chảy cả nước miếng…cô mà ăn thì có chút ác độc rồi.
Thấy cô nói thế bà Lý liền mời cô ở lại ăn cơm trưa, Vân Tịch thấy bà nhiệt tình như thế cũng đồng ý.
Hai vợ chồng ấy lại đưa cô đi thăm quan khắp nơi trong căn nhà của bọn họ, nơi này được chia làm hai gian.
Phía trước, là nơi nấu ăn và tiếp khách, có cả khoảng sân cho bọn nhỏ chơi đùa.
Phía sau, là nơi ngủ nghỉ của bọn nhỏ và gia đình trưởng làng, còn có thêm con đường dẫn ra nơi tắm gội và cả vườn rau xanh mướt mắt. Xa xa nếu không lầm còn có cả chuồng gà nữa.
Lúc ăn cơm trưa, mọi người có dịp trò chuyện với nhau nhiều hơn. Bà Lý Phương – vợ trưởng làng mỗi lần nhắc đến bọn nhỏ là nước mắt lại rơi, chồng bà ngồi bên cạnh liên tục an ủi vợ.
Bà nói những đứa trẻ này là do Trần Nam vô tình nhặt được ở trong rừng.
Lần đầu tiên là vô tình nghe tiếng khóc, anh ta phát hiện ra đứa bé liền hoảng hốt ngồi cạnh trông chừng nó suốt một ngày đến tận khi mặt trời xuống núi vẫn không thấy cha mẹ đứa bé đến tìm, liền quyết định mang nó về nhà.
Vợ chồng bà trước giờ là những người hiếm muộn mong con nhưng trời không cho, nên đến khi thấy đứa bé thì thích không rời tay liền bàn bạc giữ lại nuôi.
Sau lần ấy, nhà bà từ từ tăng lên số lượng thành viên như bây giờ.
“Nhưng không phải lúc nào cũng đem về được.” Trần Nanm u sầu nói.
“Vì sao? Gia đình bọn nhỏ tìm đến à?” Vân Tịch thắc mắc
“Có mấy đứa bé vừa sinh ra còn đỏ hỏn đã bị đem vào rừng, nên không chịu được sương gió, còn có mấy đứa bị thú rừng..” nói đến đây một người đàn ông như Trần Nam cũng không nhịn được nghẹn ngào.
Nhớ đến lúc nãy khi vào phòng ngủ của bọn trẻ Vân Tịch thấy chăn màn, quần áo đều được sắp xếp gọn gàng, dì Lý nói đó là bọn trẻ thấy bà xếp nên tự học và làm theo.
Có lẽ những đứa trẻ ngây thơ ấy cũng biết được bản thân mình như thế nào nên rất ngoan, lúc cô chia bánh kẹo bọn trẻ cũng xếp hang trật tự không tranh giành.
Trên đời này có một số đứa trẻ bắt buộc phải hiểu chuyện và trưởng thành thật sớm, đó cũng là cách duy nhất chúng có thể tồn tại được.
Sau bữa cơm, Vân Tịch liền gọi điện cho Vân Bách nhanh chóng chuẩn bị những nhu yếu phẩm để vận chuyển lên trên núi cho bọn nhỏ trước, còn số tiền ủng hộ khi cô về sẽ họp sau. Chuyến đi lần này là để cô khảo sát, phần còn lại sẽ có người bên quỹ Hy Vọng lo liệu.
———
Đêm đến, nằm trên chiếc giường bông êm ái của nhà trọ Vân Tịch bắt đầu suy nghĩ đến chuyện lúc sáng ở làng trẻ em, tiểu Lý có nói một câu.
“Những đứa trẻ vừa sinh ra đã bị cha mẹ bỏ rơi bất hạnh hơn hay những đứa trẻ sống trong gia đình không được yêu thương sẽ bất hạnh hơn..”
Đó là một câu hỏi không khó nhưng cũng không thể trả lời.
Không biết có phải do suy nghĩ đến chuyện ấy quá nhiều hay không, đêm nay Vân Tịch nằm mơ.
Trong mơ, bố cô Vân Trạch Huy vẫn còn sống, gia đình cô rất hạnh phúc. Cô được ba mẹ yêu thương, được anh trai cưng chiều, lúc ấy cô chính là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế gian này.
Vân Tịch cô cũng từng được mẹ yêu thương….rất nhiều
Nhưng rồi ba cô mất, cơn ác mộng lại đến.
Đêm hôm ấy, trong căn phòng sáng đèn mẹ cô chỉ tay vào mặt cô nói cô là người phá hoại hạnh phúc của bà, cô là đứa trẻ hư hỏng dám quyến rũ cha dượng của mình…
Lúc đó xung quanh căn phòng toàn là người, những người giúp việc thì thầm to nhỏ nói cô còn nhỏ tuổi đã làm chuyện trái với đạo lý, tiếng anh trai điên cuồng kêu mẹ đừng nói những lời như thế, cả tiếng khóc và trách than của mẹ..
Mọi thứ xung quanh lúc ấy làm tai Vân Tịch ù đi, cô không còn cảm nhận được đôi bàn tay run rẩy của anh trai đang ôm chặt lấy cô vào lòng.
Trước mắt cô giờ đây chỉ còn ánh sáng phát ra từ những bóng đèn trên trần nhà, mắt cô dần mờ đi không biết là do ánh sáng kia quá chói mắt hay là do nước mắt cô đã dâng lên từ lúc nào..
Thì ra trong mơ cũng là thật, trong thực cũng là mơ.
Trong cơn ác mộng ấy Vân Tịch ngất đi, mọi thứ xung quanh dần trở nên mơ hồ.
Đến lúc choàng tỉnh lại giữa cơn ác mộng năm 16 tuổi ấy là Vân Tịch năm 23 tuổi đang khóc thương cho số phận của chính mình.
Nước mắt nhanh chóng làm ướt gối nằm, nhưng cô cũng chẳng buồn lau.
Đã từ rất lâu rồi cô không mơ thấy chuyện cũ nữa, cứ ngỡ là mọi thứ đã sớm qua cô cũng không còn đau khi nhắc tới.
Vậy mà hôm nay cô nhận ra mình đã lầm, thì ra mình cũng là đứa trẻ bất hạnh sống trong gia đình không được mẹ yêu thương…
Một đêm này, Vân Tịch mất ngủ. Cô cứ nằm trên giường nhìn lên trần nhà cho đến lúc hừng đông.
————
Tác giả: Hứa với các bạn là chương sau sẽ cho nam chính xuất hiện có được không:)))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]