Mọi người quây quần đầy đủ trên bàn ăn. Tiểu Mặc nói không sai chút nào, số ghế thật sự dư ra một cái. Ai cũng có chổ ngồi của riêng mình, cuối cùng chiếc ghế dư ra ấy nằm ở giữa Quan Thành Chủ và Phùng Thiệu Sơn. Chiếc ghế không to, khoảng cách cũng chẳng xa. Thế nhưng giữa họ cứ như có một khoảng cách thật xa, không thể nào bước qua được.
“Reng reng” tiếng chuông cửa vang lên, dì Trần đang định ra mở cửa, đã bị Vân Tịch ngăn lại.
“Để con ra mở cho. Là khách của con!”
Vân Bách và chú Nghiêm thật sự không hiểu nổi, ngoại trừ Quan Thành Chủ và bọn họ ra. Thì tất cả những người còn lại có ai không phải là khách của cô đâu chứ?
Cô chạy ra mở cửa, trước khi ấy còn quay lại nhìn Vân Bách cười một cái đầy ẩn ý làm anh sởn gai ốc. Mí mắt trái của anh bỗng dựt mấy cái, bỗng cảm thấy cả người không ổn.
Đến lúc nhìn thấy cô gái đi cùng với Vân Tịch, không những cả người anh không ổn mà ngay cả trái tim của anh cũng không bình thường chút nào. Kim Anh Lê chạm mắt với anh một cái nhanh chóng quay mặt đi chổ khác.
“Con chào mọi người ạ. Sáng nay nhà hàng có công việc, nên con đến hơi trễ.”
Dì Trần thấy cô liền cười toe toét, miệng nói không ngừng: “Hèn gì con bé này nói là có khách quý, thì ra là cô Lê đến chơi.”
Bà đảo mắt giữa cô và Vân Bách. Khuôn mặt của Kim Anh Lê nhanh chóng xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-bay-ngang-nui/2975384/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.