Bác sĩ vào kiểm tra sức khoẻ cho Phùng Thiệu Sơn. Hết đo huyết áp, rồi lại đo nhịp tim làm đủ thứ loại kiểm tra cho anh. Sau đó, đưa ra kết luận.
“Tình trạng của cậu đã ổn định hơn nhiều nhưng tôi vẫn đề nghị ở lại bệnh viện vài ngày để theo dõi và bổ sung thêm một số dinh dưỡng cần thiết.”
Phùng Thiệu Sơn định lên tiếng nói bản thân không cần ở lại bệnh viện. Dù sao thuốc của anh cũng đã ở đây rồi, không cần ở lại đây thêm làm gì. Nhưng anh chưa kịp nói gì đã bị Vân Tịch đoạt trước. Cô lườm anh một cái, sau đó cười nói với bác sĩ: “Chúng cháu sẽ ở thêm vài ngày ạ. Sẵn tiện thu xếp kiểm tra tổng quát luôn.”
Bác sĩ rất hài lòng với thái độ hợp tác này của cô, liên tục gật đầu bảo: “Được, được. Tốt lắm, biết quan tâm sức khoẻ vậy mới tốt.”
Tiễn ông ấy ra cửa, Vân Tịch quay về chổ ngồi bên cạnh giường bệnh, khoanh tay nhìn chằm chằm tên bệnh nhân tuy bệnh nhưng vẫn đẹp trai ngời ngời này. Thậm chí chiếc cằm lún phún râu và đôi mắt mơ màng sau giấc ngủ dài của anh cũng đẹp không thể tả. Uổng công cô đã chuẩn bị sẵn một bài diễn văn dài để mắng tên này nhưng cuối cùng vẫn không nỡ nói tiếng nào. Thôi bỏ qua đi, dù sao anh vẫn là bệnh nhân cần được chăm sóc.
Đưa tay mở hộp thức ăn trên bàn, mùi cháo thơm lừng nhanh chóng bay khắp phòng. Cháo này do Vân Bách mua, anh ấy đòi ở lại Chiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-bay-ngang-nui/2975375/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.