Sáng hôm sau, Phùng Thiệu Sơn được y tá đưa đi làm kiểm tra lần cuối trước khi xuất viện. Nhân lúc ấy, bà lão giường bên cạnh liền đưa cho Vân Tịch hai cái bao lì xì lớn. Cô bất ngờ không thôi, cô chỉ tặng cho ông lão một bộ cờ vây không đáng bao nhiêu mà lại nhận được phong bao to thế này. Bà lão không cho cô từ chối, đặt bao lì xì vào tay cô.
“Một cái là bà lì xì cho hai đứa, một cái coi như chúc mừng hai đứa có tin vui.”
Vân Tịch ngơ ngác nhìn bà, thắc mắc hỏi: “Tin vui gì thế ạ?”
“Đến lúc đó cháu tự khắc biết thôi.”
Cô còn đang định hỏi bà, Phùng Thiệu Sơn đã trở lại. Anh tiến đến xách mấy chiếc túi ở trên giường, vui vẻ chào hỏi ông bà.
“Bọn con đi trước, ông sớm khoẻ ạ.”
Ông lão chậc chậc lưỡi, giọng không rõ vui buồn: “Lo mà học đánh cờ cho giỏi, đừng có để thua ta nữa.”
“Nhất định rồi! Đến lúc đó con sẽ thắng ông cho coi.”
Điện thoại anh kêu liên tục, xe anh gọi đã đến. Cả hai nắm tay nhau, chúc ông bà năm mới vui vẻ và nhiều sức khỏe, sau ấy mới ra cửa.
Lên taxi, Vân Tịch dựa đầu vào vai anh, thân xe lắc lư làm cô có chút buồn ngủ. Phùng Thiệu Sơn điều chỉnh tư thế để cô có thể ngủ ngon hơn, suốt đoạn đường đi tay anh lúc nào cũng vỗ về sau lưng cô. Đến lúc cô tỉnh lại, bản thân đã nằm ở chiếc giường lớn mềm mại trong khách sạn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-bay-ngang-nui/2975370/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.