Edit: voi còi
Như vậy có tính là nói ra tiếng lòng của mình hay không?
Đổng Thuần An ngủ lại tỉnh, tỉnh lại ngủ, Vệ Hòe Tư luôn luôn ở tại bên người cô, nhưng mà cô không có cảm giác ngủ thật say, nằm mơ thấy hắn thừa dịp khi cô ngủ say rời đi, nhưng mà lúc cô mở mắt ra lại phát hiện hắn vẫn ngồi ở bên giường, bất chợt hắn vươn tay xem xem độ ấm trán của cô, bón cho cô ăn một chút gì, thẳng đến khi cô lại một lần nữa ngủ.
Cuối cùng thời điểm một lần tỉnh lại, hắn thật sự đi rồi...
“Bạn khá hơn không?”
Tưởng Mĩ San mở cửa đi vào đến.
“Ừ.”
Đổng Thuần An ngồi dậy, sờ sờ cái trán, nóng đã lui.
“Hắn luôn luôn đều ngồi ở trong này, thẳng đến vừa rồi mới đi.”
Tưởng Mĩ San nhìn trên mặt cô rõ ràng thất vọng, nói ra đáp án mà cô muốn biết.
“Hai người thế nào rồi?”
Đổng Thuần An lắc đầu, có thể thế nào? Đầu óc của cô vẫn không tỉnh táo.
Bỗng nhiên trong đầu hiện qua một cái hình ảnh, cô nhìn khuôn mặt của Vệ Hòe Tư nói chuyện, tựa hồ cô nói chút chuyện không nên nói...
Tay cô che miệng lại, ông trời! Kết quả là cô đã nói với Vệ Hòe Tư cái gì?
“Như thế nào? Một bộ bộ dáng giật mình.”
Tưởng Mĩ San ở bên người cô ngồi xuống.
“Mình không biết, giống như mình nói với anh ấy một ít chuyện không nên nói.”
Ngay cả cô cũng không xác định có phải thật sự cô đã nói gì hay không, hay vẫn chỉ là mộng, hết thảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/may-bay-giay/86091/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.