Một lúc sau, khi cô cảm nhận được ấm áp truyền tới. Cô mới ngừng la hét, đồng thời cũng không run rẩy dữ dội như ban nãy. Sau đó cô nghe được giọng của Hoắc Dư Viễn gọi cô
" Tiểu Hy... "
Cô mở mắt ra. Một cảm giác an toàn xuất hiện trong lòng.
Hoắc Dư Viễn thấy cô mở mắt ra thì vô cùng vui mừng. Vẫn duy trì tư thế hai tay ôm cô
" Đói chưa? "
Cô gật đầu.
Hắn đang định xuống giường lấy điện thoại đặt cơm nhưng cánh tay bị cô ôm chặt nhất quyết không buông. Hắn đành ngồi ôm cô thêm một lúc nữa.
Cuối cùng khi tinh thần cô ổn định lại. Hắn mới đi đặt cơm được.
Từ Ngôn Hy cùng với Hoắc Dư Viễn ở cùng nhau cho đến chiều, hắn mới đưa cô về phòng.
Sở Điềm Điềm lo lắng sốt ruột cả ngày bây giờ nhìn thấy Từ Ngôn Hy mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn dặn dò kĩ càng với Sở Điềm Điềm xong mới về phòng.
Buổi tối, Hoắc Dư Viễn đem Từ Ngôn Hy đi dạo ở Uyển Cảnh, ổn định cô một chút. Quả thật, đi cùng hắn, cô cảm thấy vô cùng an toàn.
Gió man mát thổi, mái tóc của cô cũng phất phơ bay bay theo
" Cảm ơn anh! " Cô mở miệng
Hoắc Dư Viễn hơi ngạc nhiên
" Không có gì! "
Trong lòng Từ Ngôn Hy dội lên một trận cảm kích, có điều, chưa được ba giây thì tụt dốc không phanh
" Em chỉ cần lấy thân báo đáp là được! "
Quả nhiên là lưu manh, không thể nào nghiêm túc được.
***
Cuộc vui chơi kéo dài hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-yeu-anh-di/114841/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.