Nghĩ đến cảnh tổng giám đốc đại nhân bắt cô xách giỏ, mua cơm bla bla là lại cảm thấy đau khổ. 
Không được! Bà đây vì chuyến du lịch tươi đẹp, phải nỗ lực! 
Ai đó mon men tới gần bàn tổng giám đốc... 
" Tổng giám đốc a! " 
Hoắc Dư Viễn mắt vẫn cắm vào xấp tài liệu dày đặc, giọng trầm thấp trả lời 
" Nói " 
Từ Ngôn Hy đảo mắt một cái, giọng nhẹ nhàng dò hỏi 
" Công ty của chúng ta tổ chức đi du lịch, anh... cũng sẽ.. đi? " 
Hoắc Dư Viễn ngẩng đầu lên, nhìn trên mặt cô viết hai chữ " đừng đi " rõ ràng. Trong đầu sự lưu manh liền hiện lên 
" Chuyến du lịch là do tôi tổ chức, tôi cũng rất muốn đi! " 
Khuôn mặt của cô trở nên hụt hẫng, tổng giám đốc cũng muốn đi sao? Cô chỉ mới ảo não được chừng một phút, hắn liền nói tiếp 
" Nhưng mà.. công việc nhiều quá, tôi rất bận! " 
Hồi sinh! Hoàn toàn hồi sinh. " tôi rất bận " tức là ám chỉ không thể đi còn gì. 
Nháy mắt một cái, khuôn mặt ão não như được thăng hoa, hưng phấn tột độ. Tốt quá, cô sẽ không phải làm osin, cô có thể nghỉ ngơi, chơi bời hết mình. Quả nhiên ông trời không ăn hiếp người hiền lành. 
Niềm mong chờ càng tăng cao, cô ôm hưng phấn trở về làm việc, trên miệng còn nghêu ngao hát. Không nhận ra, cái người cô gọi là tổng giám đốc kia, mặt không thể lưu manh hơn nữa, đuôi mắt hiện lên ý cười rõ ràng. 
Chờ mong bao nhiêu ngày tháng cuối cùng ngày đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-yeu-anh-di/114837/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.