Chương trước
Chương sau
Không biết tại sao, người luôn nhạt nhẽo ít sinh ra tình cảm như hắn lại đột nhiên có chút hứng thú. Người được gọi là công chúa cũng chỉ có thể là vị Lý Quân Ninh kia đi. Nghe nói thanh danh của nàng luôn luôn không tốt, ngạo mạn ương ngạnh, cậy sủng mà kiêu, không nghĩ tới vừa mới gặp mặt thế nhưng lại.. thú vị như vậy.

Nhưng Quân Ninh lại không có yêu thích thuận nước đẩy thuyền, mọi việc đều chú ý một vừa hai phải. Nhiệm vụ khắc sâu ấn tượng hôm nay nàng đã hoàn thành, cho nên không cần lại tiếp tục dây dưa.

Vì thế nàng liền chịu đựng đau đớn lui lại hai bước, cảm tạ một tiếng: "Đa tạ vị tráng sĩ này đã ra tay cứu giúp, Tiểu Mãn.."

Nàng vừa mới mở miệng, tiểu nha đầu liền lau nước mắt đi lên phía trước, ngựa quen đường cũ mà móc ra vài viên ngọc châu tinh xảo trong túi tiền đưa tới.

Quân Ninh tiếp nhận, đưa tới trong tay đối phương: "Tuy nói đại ân không lời nào cảm tạ hết được, nhưng vẫn là cảm tạ tráng sĩ trượng nghĩa cứu giúp, bằng không bổn cung hôm nay chỉ sợ.." Nói đến đây liền lộ ra vẻ mặt nghĩ mà sợ.



".. Thành ý nho nhỏ, xin vui lòng nhận cho!"

Khóe miệng ẩn ở mặt nạ của Bùi Túc hơi hơi gợi lên, tráng sĩ? Ha hả, càng thú vị..

Nhưng hắn vẫn nhận lấy những ngọc châu đó, liếc mắt một cái, quả nhiên là hàng thượng đẳng, tính ra thì chính mình còn kiếm lời!

Sau đó liền thấy tiểu nha đầu trước mặt hơi hơi thở nhẹ, cứ như là sợ thiếu ân tình của người khác vậy. Ở phía sau nàng, Lý Nguyên Chỉ chậm rãi đi lên trước, khuôn mặt phức tạp mà nói một câu: "Cảm ơn tứ tỷ tỷ.."

Quân Ninh nghe vậy, khuôn mặt lập tức cứng đờ, người khác không nhìn thấy nhưng Bùi Túc lại thấy rất rõ ràng.

Sau đó hắn liền thấy tiểu nha đầu quay lại, liếc mắt nhìn Lý Nguyên Chỉ một cái, "hừ" một tiếng. Không giống thái độ xa lạ khi đối với hắn, sự thân mật cùng tự tại trong giọng nói cực kì rõ ràng.

Hừ xong rồi liền chuẩn bị rời đi, nhưng mới vừa đi ra một bước, liền có chút không cam lòng mà quay đầu lại nhìn về phía Lý Nguyên Chỉ: "Không phải là ta muốn cứu ngươi đâu, ngươi nhớ rõ cho ta, chỉ có ta mới có thể bắt nạt ngươi, người khác đều không được, hừ!"



Nói xong, tiểu nha đầu tự nhận là chiến thắng mà cao ngạo ngẩng đầu lên. Khi Lý Nguyên Chỉ vẫn còn có chút kinh ngạc liền khập khiễng mà đi về phía trước. Nàng mới đi được khoảng mười bước, cũng không biết vì lí do gì mà đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua. Thế nhưng vừa lúc thấy bạch y công tử kia lấy mặt nạ quỷ dữ tợn xuống, đang đứng ở dưới ngọn đèn dầu, mỉm cười nhìn nàng.

Chỉ liếc mắt một cái, mặt nàng liền đỏ tới tận mang tai, sau đó đột nhiên quay đầu lại.

"Công chúa, mặt ngài thật là đỏ.."

"Ngươi.. Liên quan gì đến ngươi!"

Cho dù hai người nói chuyện rất nhỏ, nhưng Bùi Túc lỗ tai rất thính lại vẫn nghe thấy, lập tức cười nhẹ ra tiếng. Cười xong, trong mắt hắn liền xẹt qua một tia lạnh lùng.

Lý thị.. Lý Quân Ninh..

[Editor: Âm Họa Vô Cốt]

"Aiz, là Tứ công chúa sao? Tứ công chúa! Tứ công chúa.." Văn Tùng Hạo vốn dĩ định nằm ở nơi đó giả chết nhưng vừa nghe thấy thanh âm của Quân Ninh liền lập tức như không có việc gì nhảy lên, không ngừng kêu gọi.

Đáng tiếc Quân Ninh sớm đã đi xa, cho dù không đi xa, cũng tuyệt đối sẽ không cho nam nhân này một chút sắc mặt tốt. Tuy rằng nàng không cần phải xoát hảo cảm độ của nữ chủ Lý Nguyên Chỉ, nhưng cũng không có nghĩa sẽ có thái độ tốt với loại tiểu nhân này? Tên Văn Tùng Hạo kia từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, đều lộ ra sự đáng khinh, đúng là loại người mà Quân Ninh ghét nhất.

Nhưng mà nếu phải công lược, loại người này chính là phiền toái nhất. Bởi vì ích kỷ, trong lòng chỉ có chính mình, vĩnh viễn sẽ không thỏa mãn. Ngươi vì hắn sống vì hắn chết, hắn vẫn sẽ chê ngươi cống hiến không đủ, lăng nhăng liền không nói, chờ ngươi thất thế, nhất định sẽ không chút do dự đạp ngươi ra xa, tục xưng: Bạch nhãn lang. So sánh với những vai ác đó thì họ liền trở nên có tình có nghĩa chán.

Trơ mắt mà nhìn Quân Ninh cứ như vậy biến mất ở trước mắt hắn ta, Văn Tùng Hạo liền bắt đầu cảm thấy bực bội. Lúc trước hắn ta rõ ràng cảm giác được tiểu nha đầu kia đối với chính mình động tâm? Hắn vừa định lạt mềm buộc chặt một chút, hai ngày không đi tìm nàng. Vừa tìm nàng, đối phương vậy mà lại không để ý tới hắn. Này còn chưa tính, hôm nay nàng nhìn thấy chính mình lại không có phản ứng gì, cho dù mình bị ngã, cũng không liếc mắt một cái, rốt cuộc là chỗ nào xảy ra sai sót?

Lý Nguyên Chỉ nhìn Văn Tùng Hạo đầy mặt hối hận, trong mắt liền xẹt qua một tia trào phúng. Ngay sau đó lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua phương hướng Quân Ninh rời đi. Mặc kệ như thế nào, hôm nay mạng của nàng đều là do tứ tỷ cứu. Lý Nguyên Chỉ nàng cũng không phải là một kẻ tiểu nhân, vong ân phụ nghĩa, đương nhiên sẽ không tiếp tục mặc kệ cặn bã Văn Tùng Hạo này lại đi tiếp cận Lý Quân Ninh. Coi như là trả ơn cứu mạng này, còn Văn Tùng Hạo.. A..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.