Chương trước
Chương sau
Edit: Team Padu

Ngụy Xương từng đọc tư liệu, người cá bật khóc thành ngọc nhưng rất ít khi đổ lệ, trừ những lúc đau buồn đến cùng cực mới trào nước mắt.

Những hạt này cũng không phải ngọc trai, mà là một dạng vật chất đặc biệt. Đại khái liên quan đến cấu tạo nước mắt người cá, khi tiếp xúc với thành phần nào đó có sẵn trong không khí sẽ lập tức kết tinh.

Nhưng không phải hình dạng cố hữu là khối cầu mà thường không có hình thù cụ thể. Nghe nói khi trăng tròn sẽ thu được tinh thể bóng loáng láng mịn bắt mắt nhất.

Ngụy Xương thoáng thất thần nhìn hai hạt ngọc yên vị trong lòng bàn tay. Đêm nay không phải ngày rằm, mâm trăng cũng chẳng tròn vành vạnh, ấy vậy chúng vẫn tròn vo lóng lánh, đẹp không tài nào tả xiết.

Song có lẽ khiến anh ngẩn ngơ không phải bởi nước mắt người cá thật sự hóa ngọc mà vì...





Lam Lam khóc vì anh.

Vì anh mà lòng đau như cắt, đến mức rơi cả nước mắt... ư?

Là bởi Lam Lam thương anh nên anh được tận mắt chứng kiến lệ châu hi hữu trong cuộc đời người cá.

Đột nhiên, hết thảy những cảm xúc khổ sở, thất vọng, phiền muộn... mấy ngày qua nháy mắt tan thành mây khói.

Ngụy Xương luôn tưởng rằng mình đơn phương, còn vô liêm sỉ lừa gạt người cá nhỏ. Dẫu đến đêm nay gặp lại, anh cũng cứ đinh ninh tình cảm Lam Lam dành cho mình còn xa mới sâu đậm như anh hằng mong.

Nhưng hiện tại, Ngụy Xương bỗng ngộ ra, thứ tình cảm đó thực tế vượt xa ngoài sức tưởng tượng của anh.

Phát hiện này làm anh mừng rỡ như điên.

Hôn hai viên nước mắt trong tay rồi cúi người thơm lên đôi mắt của bé người cá, anh ghì chặt cô vào lòng, cười lớn: "Lam Lam, Lam Lam, chú thật sự cực kỳ, cực kỳ vui..."



Nam Tầm ngừng khóc duỗi tay ôm lại người đàn ông, đôi mắt được Ngụy Xương đặt nụ hôn chẳng mấy chốc đã khô.

Cô không phải người dễ xúc động, sóng tình cảm ập tới đột ngột mãnh liệt trong khoảnh khắc ấy có lẽ ngoài việc thương xót Ngụy Xương còn bởi nhớ tới một số chuyện khác.

Về phần là chuyện gì, đại khái chỉ mình cô mới tỏ.

Hóa ra người cá thật sự có thể khóc ra ngọc, có điều không phải ngọc trai.

"Chú, về sau cháu chẳng muốn khóc nữa đâu. Ban nãy khóc xong mắt khó chịu quá." Nam Tầm ỉu xìu than thở.

Khó trách người cá rất ít rơi lệ, chỉ thoải mái một chốc khi nước mắt chảy, sau đó thì không những khó chịu mà còn đau âm ỉ.

Ngụy Xương vội vàng thổi thổi: "Không khóc, về sau chú hứa không bao giờ làm Lam Lam khóc."

Nam Tầm chu chu miệng nhỏ, hai mắt tròn xoe: "Chính miệng chú nói đó nha. Nếu mai này chú làm Lam Lam buồn muốn khóc thì chú... Chú phải quỳ ván giặt đồ!"



Ngụy Xương dở khóc dở cười, đúng là không nên cho Lam Lam xem mấy bộ phim điện ảnh đó. Thứ nên nhớ thì chẳng nhớ, mấy trò linh tinh thì một cái cũng không quên.

"Chú đồng ý không ạ?"

"Được!" Ngụy Xương hào sảng hô vang đáp lời.

Ngụy Xương thật sự không cách nào tưởng tượng cảnh bản thân quỳ trên ván giặt đồ. Song anh cảm thấy Lam Lam chắc cũng chẳng bao giờ được chứng kiến hình ảnh đó, bởi vì sao anh có thể để cô đau lòng lần nữa được. Anh tuyệt đối sẽ không để chuyện như hôm nay xảy ra.

"Chú."

"Ừm?"

"Chú thật tốt, dù đề nghị quá đáng thế cũng đồng ý. Lam Lam rất rất thích chú..."

Giọng nhỏ dần nhỏ dần, Nam Tầm chìm vào cơn mơ.

Vốn có rất nhiều lời muốn nói với Ngụy Xương, nhưng vòng tay này quá thoải mái, Nam Tầm vừa rồi còn nhắm mắt do khó chịu, mơ mơ màng màng thế nào đã đi gặp Chu Công.
Ngụy Xương dịu dàng nhìn bé người cá, ôm cô chìm vào giấc ngủ. Đây là giấc ngủ an lành nhất của anh trong từng ấy năm.

Thể nghiệm một lần mất đi rồi có lại, anh mới biết được người trong lồng ngực với mình có bao nhiêu trân quý.

Ngày hôm sau, dường như chẳng có gì đổi thay, Ngụy Xương đợi người cá nhỏ tỉnh giấc liền trao cô nụ hôn nồng nàn, tự mình mặc quần áo cho cô, rửa mặt rồi nấu cơm, đút cơm.

Mấy ngày qua Nam Tầm nằm gai nếm mật đủ rồi, lâu lâu mới được anh Ngụy "hầu hạ" mà đối phương còn hăng hái thế nên cô đâu thể đoạt lạc thú của người ta được, đành chiều theo thú vui tao nhã của anh vậy.

Tiểu Bát chu đáo ngoan ngoãn sợ quấy rầy chuyện tốt nên đợi mỏi cổ bấy giờ mới rón rén mở năm thức. Nào ngờ đập vào mắt là dáng vẻ địa chủ của Nam Tầm, song nó cũng không giống những lần trước tỉa tót nói mát mà kích động tru tréo lên: "Nam Tầm! Ngươi biết đại Boss còn bao nhiêu điểm ác niệm không? Đờ mờ a a, từ 99 giảm một lèo xuống 20!"
Nam Tầm cũng hơi bất ngờ, ngay sau đó nở nụ cười: "Cho nên ác niệm bắn ngược quả nhiên dễ bị tiêu trừ. Ngươi xem ta vừa mới xuất hiện, nó liền giảm vùn vụt."

Tiểu Bát kích động sửa đúng: "Chẳng những giảm về như cũ mà so với trước ít hơn 20 điểm!"

Nam Tầm bất đắc dĩ nói: "Chuyện này đã trải qua bao lần rồi, sao ngươi vẫn hú hét ầm ĩ thế?"

Tiểu Bát: "Gia cứ hào hứng là lại phấn khích, huống hồ lần này giảm thẳng 79 điểm! Ngồi tên lửa mẹ nó cũng không nhanh như vậy!"

Nói đến đây, Tiểu Bát bỗng nghĩ đến gì đó, lập tức hỏi: "Ngươi nói xem thế giới Huyền Vũ đầu tiên, nếu Huyết Minh đại đại biết ngươi chưa chết và lão cũng không tự bạo thú đan còn sống để gặp ngươi thì liệu ác niệm có giống như bây giờ, vèo một cái giảm liền bảy tám chục điểm?"
Trước kia Tiểu Bát rất ít khi nhắc đến các Boss khác trước mặt Nam Tầm, sợ ảnh hưởng tâm tình của cô. Song đồng hành cùng Nam Tầm lâu vậy rồi, nó tự nhận rằng đã hiểu thấu cô không tám, chín phần mười thì cũng phải được năm, sáu phần. Nam Tầm ở phương diện nào đó phóng khoáng quá đà... y như mấy tên cặn bã. Dĩ nhiên lời này Tiểu Bát chỉ dám ngấm ngầm nghĩ.

Đối mặt với một tay ăn chơi thứ thiệt thế giới trước vừa dung dẻ lại có thể tung tăng thế giới sau ngay thì theo nó đề cập đến các Boss cũ cũng chẳng sao, hi hi hi.

Nam Tầm bất ngờ nghe được tên "Huyết Minh" từ miệng Tiểu Bát, thoáng ngẩn ra. Lúc này cô đang chuyên chú nhìn Ngụy Xương tách hạt dưa nên giống như nhìn anh đến thất thần.

Có điều rất nhanh cô ổn định lại, Ngụy Xương đang nghiêm túc xử lý hạt dưa không hề phát giác điều bất thường.
Ngụy Xương làm xong một ít, xòe tay đưa tới trước mặt Nam Tầm.

Nam Tầm cười ngọt ngào ôm bàn tay anh, vươn đầu lưỡi nhỏ đảo qua những hạt dưa bị "lột đồ". Sau khi cuốn hết chúng nó, đầu lưỡi chạm phải lòng bàn tay người đàn ông khiến anh hắn ngứa đến run rẩy.

"Mèo con tham ăn." Ngụy Xương cười mắng. "Còn chưa đủ sao? Đã non nửa túi rồi đấy."

"Chú, Lam Lam vẫn muốn ăn, bóc, chú mau bóc đi mà." Nam Tầm làm nũng.

Ngụy Xương thật hết cách với cô, nhắc nhở chẳng hề có xíu uy nghiêm: "Một ít nữa thôi đó, muốn nữa cũng không có, làm nũng vô dụng."

Nam Tầm thỏa hiệp "dạ" một tiếng, sau đó hai tay chống cằm ngắm anh, nhìn thật chăm chú.

"Có lẽ vậy." Nam Tầm thình lình nói với Tiểu Bát.

Tiểu Bát sửng sốt một hồi mới ngớ ra Nam Tầm trả lời câu hỏi của nó: Nếu lúc ấy Huyết Minh không chết, sau đó gặp lại Nam Tầm, có lẽ ác niệm bắn ngược kia cũng sẽ giảm nhanh như thế.
Có lẽ...

Nam Tầm bình thản nói tiếp: "Nhưng Tiểu Bát, chuyện đã xảy ra đâu thể vãn hồi, không có gì gọi là "nếu" cả. Lúc ấy ta quá yếu, chẳng thể giúp chi, chỉ biết trơ mắt nhìn hắn tự bạo thú đan. Thế giới cá lớn nuốt cá bé... tàn khốc vậy đấy."

Khi nói lời này, cô vẫn giữ tư thế chăm chú quan sát Ngụy Xương, đôi mắt xanh thẫm xinh đẹp vẫn trong veo, nhưng lại như xuất hiện thêm thứ gì.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.