Chương trước
Chương sau
Anh đang khom lưng cúi xuống mặc váy cho người cá nhỏ, người cá nhỏ ấy vậy dám thừa dịp, bất ngờ xoay người áp anh dưới thân.
Giả sử là bất kỳ ai khác thì lúc này đã bị anh bóp cổ, có lẽ đã bẻ gãy nếu cần thiết. Bởi vì với kẻ muốn ám sát mình, anh tuyệt đối không giơ cao đánh khẽ.
Cũng không biết có phải do ở cùng người cá nhỏ hơn một tháng nên dần buông lỏng cảnh giác, anh thế nhưng chẳng chút phản kháng, cứ để mặc cô bé tự tung tự tác.
Gương mặt xinh đẹp tinh xảo bỗng áp sát, sau đó... ngậm lấy miệng anh.
Trong đầu Ngụy Xương "ong" một tiếng, trợn tròn mắt nhìn gương mặt phóng đại hết cỡ đối diện.
Anh thấy hàng mi đen dài run run, lông tơ tin hin trên làn da mịn như tơ. Sóng tóc xanh đen trượt xuống từ hai vai, che mất phần lớn phong cảnh trước ngực.
Lúc ấy đầu óc anh căn bản là trống rỗng, thấy đối phương đang cố cạy hàm mình, anh lại mơ mơ màng thuận theo mà mở miệng.
Sau đó, bị địch thành công chiếm đất.
Có điều, tên địch này thật sự non nớt thiếu kinh nghiệm chỉ biết chọc ngoáy lung tung.
Ngụy Xương cảm thụ hơi nóng quẩn quanh. Ước chừng qua một phút hô hấp đình chỉ, hít thở không thông, anh mới như hoàn hồn nhận ra đối phương đang làm gì, bỗng hít sâu một hơi đến nỗi suýt nuốt luôn vật đang chọc chọc kia vào bụng.
Ngụy Xương định cản lại thì phát hiện tay mình đã bị người cá nhỏ đè xuống, bàn tay bé nhỏ của cô đan vào của anh.
Nơi đó dường có một ma lực kỳ lạ khiến anh không thể dùng sức.
Mười ngón đan vào nhau.
Anh cảm giác cả người mình không thể động đậy, chỉ có trái tim hốt hoảng nhảy loạn thình thịch thình thịch.
Đúng lúc này, người cá nhỏ đang đè lên người anh bất ngờ bật dậy, hai bàn tay vẫn đan vào nhau cho nên cô gần như là chống tay anh, hơi rướn cổ, thân thể cong như cây cung.
Anh vừa nhấc mắt liền bắt gặp chiếc cổ trắng nõn tựa ngọc, còn có...
Nam Tầm tò mò nhìn anh, liếm liếm môi, chẹp chẹp miệng nhỏ, lẩm bẩm: "Không có gì đặc biệt, sao hai người trong phim lại trông suиɠ sướиɠ thế nhỉ?"
Đầu ngón tay Ngụy Xương khẽ run lên, ánh mắt nhìn người cá nhỏ ngày càng thâm trầm, lồng ngực lên xuống ngày càng nhanh.
"Chú, chúng ta lại chơi lần nữa đi." Nam Tầm đột nhiên cong miệng cười, cúi người xuống, lập tức lại phủ kín môi anh bắt đầu trò chơi.
Lần này thú vị hơn lần trước nhiều, bởi vì cô cảm nhận được có thứ gì đó đáp lại mình. Hai người va va đập đập, cuối cùng hoàn mỹ cùng múa lên.
Hô hấp Ngụy Xương ngày càng dồn dập, có thể nói anh đáp lại rất nhiệt tình. Thậm chí khi người cá nhỏ chủ động ngẩng đầu lui về, còn giữ cô không bỏ.
Hai người chơi đứt quãng một giờ, Nam Tầm nằm nghiêng bên người anh, khẽ thở dốc.
Ngụy Xương hổn hển như lên cơn suyễn, hai mắt thất thần.

"Chú, chú cảm thấy trò này chơi vui không ạ?" Nam Tầm nhìn chằm chằm anh, sắc mắt trong veo như nước, phản chiếu dáng vẻ chật vật của người đàn ông.
Ngụy Xương qua hồi lâu mới đáp: "Vậy Lam Lam thấy trò này vui không?"
Anh tựa người lữ hành giữa sa mạc ho khan hồi lâu, giọng khàn khàn, một giọt nước đã không thể cứu nổi anh. Anh khát vô cùng.
Nam Tầm vô thức liếm liếm miệng, giống như đang nhấm nháp dư vị trò vừa rồi.
Ngụy Xương nhìn thấy động tác này của cô, ánh mắt càng thêm u ám.
"Không rõ nữa, không giống với tưởng tượng của cháu cho lắm? Nhưng, cháu thích!"
Vẻ mặt rạng ngời đó làm Ngụy Xương giật mình, anh giơ tay xoa đầu người cá nhỏ, đè thấp giọng nói: "Thực xin lỗi, Lam Lam."
Cô bé mở to hai mắt: "Sao lại nói xin lỗi ạ, chú làm việc xấu gì sao?"
Ngụy Xương áy náy thú nhận: "Đúng vậy, chú làm chuyện không nên làm."
Nam Tầm khó hiểu nhìn anh, không hỏi anh làm chuyện xấu gì, chỉ đảo tròng mắt, cười tủm tỉm: "Vậy phạt chú nhịn đói một bữa, trên phim làm vậy đó."
Ngụy Xương rướn người, cúi đầu in nụ hôn lên trán cô: "Ừm, hôm nay chú nhịn một bữa."
Ngụy Xương thay xong quần áo cho người cá nhỏ rồi ôm cô tới phòng khách. Anh không hề phát hiện, động tác của mình đã vô tình mang theo sự thân mật chỉ có ở tình nhân.
Tiểu Bát bùng nổ: "Cái quái gì thế! Đại Boss hôn cũng hôn rồi, còn muốn phân rõ giới hạn?"
Nam Tầm: "Không thể phân, chẳng qua anh ta đang tự trách bản thân. Đừng lo, tự trách cũng vô dụng thôi. Nhưng ta có chuyện phải hỏi ngươi đây, bảo hôn môi có thể giúp đuôi cá biến thành hai chân cơ mà? Ta quấn lấy Ngụy Xương suốt một giờ, vì sao đuôi cá của ta vẫn thế?"
Tiểu Bát khụ một tiếng: "Ta cũng không rõ lắm, chắc do... lượng không đủ?"
Nam Tầm: "... Ha hả, ngươi nói xem một giờ còn ít?"
Tiểu Bát lí nhí đáp: "Không thì vì sao?"
Nam Tầm: "Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?"
Tiểu Bát yên lặng cắn cắn khăn tay.
Ngụy Xương ôm người cá nhỏ ra phòng khách xem phim, còn mình đi phòng bếp nấu cơm, từ rửa rau xắt rau đến đơm cơm ra bát. Ngụy Xương cảm giác đầu óc và tay chân không cùng một tần số.
Trong đầu không ngừng tua đi tua lại cảnh bãn nãy hôn Lam Lam, còn có kɦoáı ƈảʍ gần như bóp nghẹt anh lúc ấy.
Rõ ràng chỉ là đứa trẻ, là con cháu. Lam Lam không hiểu, nhưng anh... Anh vậy mà còn đáp lạ, ngầm thừa nhận đó đúng là một trò chơi.
Ngụy Xương vẫn luôn biết mình không phải người tốt. Song đây là lần đầu tiên anh phát hiện, hóa ra bản thân là tên cầm thú, dâʍ ɭσạи đứa nhỏ tin tưởng, tôn kính mình.

Anh rốt cuộc đang làm gì?
Ngụy Xương đột nhiên muốn hút thuốc. Vì người cá nhỏ, anh đã cai hơn một tháng dù cơn nghiện thuốc lá rất nặng.
Anh hít sâu một hơi, dập tắt suy nghĩ này.
Cảm giác khi hôn Lam Lam vô cùng tuyệt vời, nó khiến anh trầm mê. Mới một lần đã nghiện mất rồi. Bỗng có chút hoảng loạn, cảm thấy nếu thêm lần nữa, anh chắc chắn không kháng cự nổi sự cám dỗ này.
Cho nên, tuyệt đối không có lần thứ hai, nhất định phải nhịn!
Ngụy Xương như người mất hồn dọn đồ ăn lên bàn, chuẩn bị ra phòng khách gọi người cá nhỏ ăn cơm.
Nam Tầm ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức, không cần anh gọi, đã chủ động đẩy xe lăn vào.
"Chú, chú thật sự không ăn cơm ạ?" Nam Tầm nhìn một bát cơm trên bàn, ngạc nhiên mở to mắt hỏi.
Ngụy Xương ôm cô đặt lên ghế, ừ một tiếng: "Đây là hình phạt, bữa nay chú không ăn."
"Lam Lam, chú đút cho cháu."
Ngụy Xương gắp thức ăn vào trong bát, chay mặn phối hợp, rồi dùng thìa múc miếng cơm kèm đồ ăn thật to đút cho người cá nhỏ.
Nam Tầm vì ăn cơm cứ phải rướn nửa người qua, cuối cùng dứt khoát nói: "Chú, chú ôm cháu luôn đi."
Ngụy Xương khựng lại.
Người cá nhỏ tự trèo sang sà vào lòng anh, cọ cọ liên hồi, chọn tư thế thỏa mái nhất ngồi xuống.
Ngụy Xương thoáng do dự, cánh tay dài duỗi ra ôm người cá vào ngực vô thức siết chặt.
Trước kia đây chỉ đơn giản là động tác người lớn ôm con trẻ. Nhưng hiện tại... Chính anh cũng chưa ý thức được hành động này của mình lấp ló sự trói buộc ngang ngược, cứ như đã coi đối phương là thứ tư hữu vậy.
Hai người, anh bón một miếng tôi ăn một miếng, cả bữa cơm mất gần tiếng.
Chung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng nhai cơm nho nhỏ của người cả, thi thoảng điểm xuyết âm thanh Ngụy Xương nuốt nước miếng cực cực nhẹ.
Nam Tầm thấy anh cứ chăm chú nhìn mình, liền sờ sờ bụng nhỏ, nói: "Chú, trừng phạt kết thúc. Chú cũng ăn đi, chú nhìn cháu ăn mà chảy nước miếng luôn rồi kìa."
"Chú có thể ăn thật hả?" Ngụy Xương hỏi.
Nam Tầm gật đầu: "Đương nhiên ạ."
"Nhưng chú làm sai, không sao thật ư? Không cần phạt?" Ngụy Xương nhìn cô, dịu dàng đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trước trán cô ra sau tai.
Nam Tầm lại lắc đầu: "Chú tốt vậy, làm sai cũng không sao. Ban nãy cháu đùa chú thôi, không ăn cơm sẽ đói, mà đói thì ôm cháu thế nào?"
Ngụy Xương bỗng vùi đầu vào cổ cô: "Tại sao lại dung túng chú... Chú cảm thấy có khả năng bản thân sẽ tiếp tục phạm sai. Chú thật sự là cầm thú! Cháu cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.