Chân ngọc mới nhấc lên đứng hình giữa không trung, một chốc thì thu về, ngón cái tròn trịa moi moi thảm.
"Ta... ta quên mất." Nam Tầm vội mang ủng, ra cửa đại điện đứng ngay ngắn.
"Tiểu ca ca vừa đi đường xa có muốn tắm gội không? Sau núi có suối nước nóng, chẳng qua phải có ta đi chung mới tắm được. Hay là ta sai đám Hồng Cầm xách nước ấm vô?"
Lê Phong lạnh nhạt nói: "Cảm tạ, nhưng không cần, ngày mai ta dọn tới lầu gác."
Nam Tầm ồ một tiếng nho nhỏ: "Vậy ta đi đây?"
Lê Phong không nói gì nhìn cô.
Nam Tầm ba bước quay đầu một lần: "Tiểu ca ca, ta ở bên ngoài, có gì cứ gọi ta."
Xác định cậu sẽ không trả lời, lúc này Nam Tầm mới xoay người đi, trước khi đi còn không quên dập hương an thần trong phòng.
Ngoài điện có giường nhỏ để nghỉ tạm, nhưng cô đẩy thẳng cửa đi luôn. Nam Tầm ngẩng đầu nhìn trời đêm đầy sao, bay vèo lên nóc Phi Hà Cung ngồi ngắm cảnh đêm.
Chủ yếu là vì cơ thể này khó ngủ nên giờ cô tỉnh như sáo. Lý do là vào một đêm ba năm trước, khi còn là cô bé mười hai tuổi tập võ mới đạt bước đầu thành tựu, Hồng Y suýt chết vì bị ám sát.
Ma giáo ngoài mặt vui vẻ hòa thuận, sau lưng lại sóng ngầm cuồn cuộn, ai ai cũng muốn leo lên vị trí cao hơn. Hồng Y vốn chỉ là một đứa trẻ võ công thường thường hay bị đám ác nhân Ma giáo bắt nạt, ai ngờ đạp phải vận cứt chó may mắn luyện được thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-vai-ac-lai-hac-hoa/1040322/chuong-614.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.