Nam Tầm quay đầu nhìn anh. Ánh nến vàng dịu phác họa đường nét mềm mại, trong đôi mắt đen láy như phản chiếu bóng hình người đàn ông.
Tạ Lương Thành chớp mắt, đi về phía cô.
"Anh cả, sao anh tới đây?"
Nhìn thấy Tạ Lương Thành, Nam Tầm đâu chỉ ngạc nhiên, phải nói là hết sức ngoài mong đợi. Tên ngạo mạn này vậy mà chủ động tìm cô?
Ánh mắt Tạ Lương Thành lướt qua Nam Tầm, dừng trên mấy chồng sổ sách cao ngất, rồi có vẻ bất ngờ nhướng mày.
Nam Tầm hiểu ngay, bĩu môi lườm anh: "Anh tới để cười vào mặt em đấy à?"
Tạ Lương Thành lẳng lặng trông cô vài giây, hỏi: "Còn nhiều không?"
"Đây ạ, chỉ còn chồng cuối này thôi. Nói cho anh biết, không phải em không hiểu, chẳng qua mệt tí thôi."
"Đứng dậy."
Nam Tầm ngẩn tò te: "Hả?"
Tạ Lương Thành trực tiếp nắm cổ áo xách người lên.
"Này này này, áo em bị anh kéo rách mất. Nói cho mà hay, em cũng có bệnh sạch sẽ, bị anh chạm em cũng khó chịu lắm đấy nhé?"
Gà con Nam Tầm bị anh xách qua bên, lảo đảo vài bước mới đứng vững.
Tạ Lương Thành liếc cô, nhàn nhạt nói: "Thế thì cô cứ đốt đi."
Nam Tầm:...
Tạ Lương Thành ngồi vào ghế, cúi đầu lật sổ xoành xoạch.
"Anh đọc vậy đó hả? Không kiểm tra, đối chiếu số liệu sao?"
Tạ Lương Thành chẳng buồn ngẩng đầu: "Bốn làm tròn năm cũng được. Đếm từng số lẻ thì định tính đến ngày tháng năm nào?"
Nam Tầm trả lời: "Nhưng mấy chồng trước em tính tất đó, rồi đối chiếu lại từng khoản giao dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-vai-ac-lai-hac-hoa/1040263/chuong-552.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.