Tạ Lương Thành lặn lội đường xa, về nhà nhất thiết phải tắm rửa. Nhưng anh có thể tự xuống bếp xách hai thùng nước ấm lên phòng, không cần ai hầu hạ.
Anh ngâm mình trong bồn, hai tay khoác lên thành mép, mắt ưng thoải mái khép hờ giấu đi vẻ sắc bén. Vóc người tráng kiện dựa vách thùng, sáu bảy vết đạn thấp thoáng trên cơ bắp săn chắc.
Trong đó có một vết ngay sát tim.
Giữa hơi nước mịt mờ, anh mở to mắt trông bộ quân phục treo bên cạnh và chiếc khăn gấm nhặt về sau đó.
Không biết nhớ tới gì mà ngồi thẳng dậy, ngẩn người nhìn chăm chăm chiếc khăn. Dấu chân bên trên anh đã giặt sạch.
Thật ra khi đó không thấy khó chịu như trước. Ngẫm lại thì ngay cả bản thân cũng bất ngờ.
Đây là người con gái thứ hai sau Hà Tình anh không phản cảm khi đụng phải. Không, Hà Tình trong mắt anh chẳng khác gì đàn ông. Còn người này... là một cô gái thực thụ.
Tạ Lương Thành hồi tưởng ký ức xa xôi. Hai cơ thể dây dưa quấn quýt, tiếng rên rỉ gầm gừ dính nhớp...
Mắt anh xẹt qua vẻ ghê tởm khó phai, tâm trạng cũng trở nên cáu gắt.
Anh trầm cả người xuống nước.
...
Mấy bà vợ lẽ hay tin sắp dọn lên tỉnh, ai nấy đều hớn hở cười ngoác miệng.
Dì Ba vui nhất: "Ở cái trấn nhỏ này, mấy bà mợ chơi bài chẳng dám cược lớn, chẳng vui tẹo nào. Nay mai lên tỉnh, rốt cuộc được đánh với các phu nhân nhà quan rồi."
Dì Chín nói: "Tôi thì cuối cùng có cơ hội mặc sườn xám.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-vai-ac-lai-hac-hoa/1040259/chuong-548.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.