Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, RED, Bạch Lạc
Hoàng cung, điện Bảo Ngọc.
Ngũ hoàng nữ Tiêu Minh Hạo chưa tới gần đã nghe được tiếng đồ sứ vỡ vụn.
"Cút, cút hết cho ta ——"
"Điện hạ, điện hạ, cầu người đừng đập nữa."
Nhìn thấy Tiêu Minh Hạo, bọn hạ nhân cứ như thấy cứu tinh. Thập Bát hoàng tử vẫn luôn nghe lời Ngũ hoàng nữ nhất.
"Các ngươi lui xuống trước đi." Tiêu Minh Hạo nói.
Đám người như trút được gánh nặng, vội vàng rời tiểu điện.
Lúc này, Tiêu Minh Ngọc ngồi giữa những mảnh vụn, khóc đến thở không ra hơi.
Tiêu Minh Hạo đi qua ôm người khỏi đống mảnh nhọn nguy hiểm, thả lên giường.
Tiêu Minh Ngọc ôm chặt nàng, khóc lớn: "Hoàng tỷ, đệ bị người chà đạp, đệ bị súc sinh chà đạp rồi! Sau này đệ phải làm sao đây, tỷ nói đệ phải làm sao đây? Hu hu hu..."
Tiêu Minh Hạo vỗ nhè nhẹ lưng hắn, kiên định nói từng câu từng chữ: "Đệ vĩnh viễn là hoàng tử Đại Triệu quốc ta kính trọng nhất. Ai dám nói xấu đệ sau lưng, hoàng tỷ sẽ thay đệ rút đầu lưỡi bọn chúng."
"Hoàng tỷ, tỷ nói, đệ thế này rồi có còn xứng được hạnh phúc không?" Cả người Tiêu Minh Ngọc run run, như là đang nhớ tới cảnh hắn và Lâm Nguyệt Cẩm phiên vân phúc vũ.
Hắn không biết mình bị sao nữa, sao lại thèm khát đến thế. Từ ban đầu kháng cự biến thành đón hùa, hắn lại có khoảnh khắc sa vào hưởng thụ ham muốn xác thịt. Hắn không dám nói cho bất cứ ai, điều này khiến hắn cảm thấy bản thân quá mức dâm đãng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-vai-ac-lai-hac-hoa/1040157/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.