Thấy Đông Phương Bạch sắp khóc tới nơi, Vân Dao liền tiến đến xoa đầu hắn.
Miệng lẩm bẩm, "Ngoan, ngoan, không giận, không giận."
Hắn nhìn nàng khụt khịt, "Thật?"
"Ừm."
"Tỷ không lừa đấy chứ?" hắn hỏi lại.
"Không lừa."
"Thật sao?"
"Ừm."
"Thật?" giọng hắn nghi ngờ.
" … " mẹ nó, hỏi lắm vậy!
Thấy nàng không nói, hắn lại sắp khóc, Vân Dao trong lòng hiện lên cỗ xúc động muốn đánh hắn nhưng mà hắn lại là nhiệm vụ mục tiêu không thể đánh.
Nuốt cục tức xuống, nàng ngữ điệu uy hiếp, "Ngươi còn hỏi một câu ta liền ghét ngươi! "
Đông Phương Bạch im lặng bịt miệng, ánh mắt cún con đáng thương biểu thị hắn sẽ nghe lời, bộ dáng làm cho người khác mềm lòng.
Vân Dao không hề bị mềm lòng.
Nàng mặc kệ hắn quay về quân doanh, Đông Phương Bạch phía sau tập tễnh đi theo.
Đi được một đoạn, Vân Dao nghe thấy một cỗ máu tươi nồng đậm quanh đây, không có tiếng chém giết thì chắc hẳn cuộc chiến đã xảy ra xong.
Thấy nàng có vẻ ghét bỏ, Đông Phương Bạch trong lòng lộp bộp, hắn như đứa trẻ biết sai. Vân Dao nhìn bộ dàng mà nghi hoặc, tên này bị sao vậy? Bộ dáng đó là sao?
Vân Dao trong lòng lóe lên ý nghĩ, "Người do hắn giết!"
Vân Dao, "Ngươi làm?"
Đông Phương Bạch gật đầu đáng thương, nàng sẽ không ghét hắn chứ.
"Bọn họ muốn giết ta, nên … " ta giết họ.
Vân Dao ánh mắt hiểu rõ thân phận của hắn nhiều người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-tuyet-dai-phan-cong-ky-chu-than-bi-xuat-kich/2709853/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.