Chương trước
Chương sau
Thái phó ngất đi Vân Dao không quan tâm cho lắm. Nàng quay người bỏ đi chơi.

\[Ký chủ muốn làm người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội mà như vậy sao?\]

"Quên mất! Thôi kệ, lỡ rồi thì thôi"

\[…\]

"Ngươi tên gì nha?" Vân Dao hỏi.

\[Ta tên là Vương Vạn Tuế.\] hệ thống rất vui khi có người hỏi tên mình.

Khóe miệng co giật, "Vương Vạn Tuế?"

Cái tên gì mà kì vậy?

\[Miễn lễ...\]

"Từ nay ta gọi ngươi là Vương Đoản Mệnh!" Vân Dao nói.

\[ ... \] what?

Đoản mệnh?

Bạn Vương Đoản Mệnh bốc hỏa, cái gì mà đoản mệnh.

Cô đang rủa nó sao?

Vân Dao biết thái độ của hệ thống ra sao, bù thêm câu, "Vương Đoản Mệnh, quà tân thủ ngươi nói dùng ra sao?"

\[ Không biết! \] Vương Đoản Mệnh mặc kệ nàng.

Không biết!

Không biết!

Không biết!

Đừng hỏi ta!

Vương đây tức giận rồi, cần được dỗ dành yêu thương.

"Nói hay không? Không nói, ta liền kiện ngươi." Vân Dao nói.

Trong tiểu thuyết có ghi có thể kiện mấy cái hệ thống này lên cấp trên, nàng cũng có thể đi?

Vương Đoản Mệnh đại khái bị dọa, khai ra.

Đùa!

Nó bị cô kiện có mà bị giám chức!

\[Quà tân thủ của ngươi là mắt nhìn xuyên thấu, chỉ cần động ý niệm thì có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ!\]

Vân Dao sờ cằm, nghe có vẻ trâu bò.

Thử xem sao.

Trong đầu ý niệm động, Vân Dao nhìn về một phía, tập trung ánh mắt.

Hình ảnh lóe lên một cái, nàng nhìn thấy mọt căn phòng xa xỉ, báo vật quý giá, ngọc bội vàng bạc.

Ánh mắt nhúc nhích, nhìn về giường.

Đập vào mắt nàng là hình ảnh một nữ nhân hai mươi mấy tuổi khuôn mặt kiều mị câu nhân.

Nàng cùng mọt cái hắn y tuấn tú khoảng hơn hai mấy đang nói chuyện gì đó, nói được vài câu thì thấy nam nhân đè mỹ nhân kiều mị lên giường.

Trong đầu Vân Dao lóe lên một vài hình ảnh không dành cho trẻ em, rất nhanh trên giường xuất hiện cảnh kiều diễm xuân sắc.

Thu lại ánh mắt, Vân Dao nghĩ lại thứ mình vừa thấy mà có chút cay mắt.

Nghĩ lại...

Đó không phải là Thục phi nương nương đệ nhất tàn nhẫn trong hậu cung sao?

Nam tử kia không phải là hoàng thượng, vậy hắn là ai?

Mặc kệ hắn là ai, Vân Dao trong đầu nghĩ cách xử lý Thục phi.

Trong cốt truyện, Thục phi và Hiên Viên Tuyết hợp tác với nhau, Hiên Viên Tuyết giúp tứ hoàng tử lên ngôi, hoàng đế, Thục phi giúp cô ta xử lý mấy kẻ nữ chính giả nói.

Nguyên chủ cũng thuộc trong những người mà bị Thục phi xử lý.

Lúc đó Hiên Viên Tuyết bảo Thục phi xử lý nàng, Hiên Viên Tuyết không ra tay đại khái là khinh thường nàng đi.

Hơi nhướng mày, Thục phi cắm sừng phụ hoàng, nàng có nên giúp cha mình không nhỉ?

\[ Ký chủ, tôi thấy cô đang mà cho phụ hoàng xấu mặt đấy! \]

Bị mọi người biết vợ mình cắm sừng mình không xấu mặt mới lại.

Bị người ta cười chết!

"Vương Đoản Mệnh, ngươi ngậm mồm lại, bản công chúa đang giúp người! Phải nhanh chóng giúp phụ hoàng phát hiện sớm, nếu không mấy năm sau không biết phụ hoàng có bao nhiêu cái cái sừng siêu dài đâu! Hiểu chưa? Người ngu si như ngươi chắc hiểu nhỉ?"

\[ ... \] Ai nói ta không hiểu?

Nhấc chân chạy về phái Kim Loan điện, đôi chân ngắn chạy nên không nhanh cho lắm.

\[ Ký chủ, cô bây giờ nhỏ yếu nếu nói lộ liễu có vẻ không đúng tốt cho lắm \]. Vương Đoản Mệnh tốt tính nói.

"Sợ gì? Bản công chúa thiên hạ vô địch thủ, trăm vạn quân vây lấy ta cuối cùng bị ta đánh cho cha mẹ không nhận ra! Chứ nó gì một cái phi tần tâm thường!"

\[…\] cô lừa ai đấy!

Vương Đoản Mệnh không tin.

Bất quá, nó không biết lời nàng nói là thật!









Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.