Editor: Miêu Bàn Tử 
Có Tô Đát Kỷ làm bạn, Tiêu Ngự cảm thấy dù cho sinh bệnh bị giam lại, cũng không có buồn khổ như vậy. 
Tiểu yêu này lại cổ quái như vậy, ngày nào cũng mang đến tiếng cười cho hắn. 
Nhưng hắn không thể vui vẻ được bao lâu. 
Bởi vì... Tô Đát Kỷ bị truyền nhiễm. 
Không biết có phải bởi vì thân thể nàng mảnh mai hay không, ngày thứ hai đi vào Càn Nguyên điện bệnh tình liền phát tác, thậm chí so với hắn còn nghiêm trọng hơn rất nhiều. 
Đốm đỏ tràn lan khắp thân thể không nói, uống những cái thứ thuốc kia xong lại thượng thổ hạ tả. Ngắn ngủi mới hai ngày mà cả người nàng liền gầy đến hốc hác. 
Hệ thống thấy dạng này của nàng, mới hiểu được vì cái gì mà trước đó ở Càn Nguyên điện, hồ ly này lại ăn uống thả cửa kém chút nữa bể bụng. Thì ra là chuẩn bị cho lúc này a! 
Đương nhiên, càng có khả năng chính là, hồ ly biết sau khi tới chỗ này chỉ có thể ăn cháo loãng mỗi ngày. 
Tiêu Ngự cực kỳ đau lòng, muốn sờ mặt nàng, Tô Đát Kỷ lại quay đầu tránh đi, 
"Hiện tại nô gia rất xấu." 
Mặt mũi tràn đầy đốm đỏ đương nhiên chả có cái quái gì đẹp mắt, đại khái đây chính là khoảnh khắc xấu nhất từ lúc Tô Đát Kỷ chào đời cho tới nay, nhưng ở trong lòng Tiêu Ngự nàng so với lúc trước càng đẹp hơn. 
"Nói bậy! Nếu như Phiên Phiên mà xấu, nữ tử khắp thiên hạ này nghe được thì chắc sẽ khóc thành tiếng mất." 
Hắn không nói tiếp mà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-to-dat-ky-nam-than-treu-choc-mot-cai/1459461/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.