Editor: Miêu Bàn Tử 
Tiêu Ngự nắm chặt bàn tay, dùng sức đến mức các ngón tay trắng bệch. 
Đây chính là kết quả nàng quyết định sau nhiều ngày tránh mặt hắn sao? 
"Ngươi đi nói cho nàng", 
Trong con ngươi của hắn tĩnh mịch nhìn không ra tâm tình, ngữ điệu nặng nề, 
"Trẫm nhất định đến." 
Cho dù trận Hồng Môn Yến dụng ý khó dò, hắn nhất định phải đi! 
Ánh chiều tà le lói, Tiêu Ngự dựa theo ước định đi tới Thiên Điện, còn chưa bước vào cửa thì mùi đồ ăn nồng đậm liền xông vào mũi. 
Tô Đát Kỷ bày một cái bàn tròn nhỏ, trên bàn cẩn thận sắp xếp từng món, còn đang khom người chuẩn bị dọn lên mấy món cuối cùng. 
Cực kỳ giống thê tử vui vẻ chờ đợi trượng phu về ăn cơm. 
Chỉ tiếc, thê tử bình thường sẽ không hạ độc cho trượng phu của mình. 
Tô Đát Kỷ bận bịu rất nhập tâm, thẳng đến Tiêu Ngự đứng ở sau lưng mới giật mình. 
"Ai nha! Hoàng thượng~ ngài thuộc họ mèo sao~ tiến vào cũng không phát ra tiếng, hù chết nô gia~ " 
Giọng nói vẫn hờn dỗi nũng nịu như thường, giống như ba ngày cáo ốm chưa từng xảy ra. 
Tiêu Ngự nhìn nàng gầy đi trông thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ hơi tái nhợt, có chút đau lòng sờ lên, 
"Muốn ăn cái gì thì để các nô tài làm đi. Nàng bệnh nặng mới khỏi, đừng có quá sức." 
Câu nói không có che giấu lo lắng này thành công để nụ cười trên mặt Tô Đát Kỷ cương cứng một chút, nàng vội vàng quay đầu, ra vẻ hừ một tiếng, 
"Hoàng Thượng còn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-to-dat-ky-nam-than-treu-choc-mot-cai/1459453/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.