Editor: Miêu Bàn Tử
Tay Tần Nguyệt Chiêu nắm lấy mền gấm, hung hăng siết chặt.
Sau đó thở dài một hơi, đồng thời trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác khó chịu.
Không bị thị tẩm, vậy tất cả suy nghĩ vừa nãy mà mình lo lắng cũng không thành vấn đề, nhưng mà... Vì cái gì mà trong thân thể mình đột nhiên xông ra cảm giác không thoải mái vậy?
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
"Ân, đi về."
Tần Nguyệt Chiêu rất nhanh liền buông lỏng tay ra, đáp lại.
Thần sắc trên mặt vẫn là nhàn nhạt, giống như không quan tâm tới việc này chút nào, Hoàng Thượng có tới hay không, Tô Đát Kỷ có phải là cậy sủng mà kiêu ngạo dẫm đạp mặt mũi của nàng ta hay không, cũng không có gì đáng kể.
Đối mặt với chủ tử thản nhiên rộng lượng như thế, Bạch Sương lại tức giận thay,
"Nàng ta cũng thật quá đáng! Mỗi ngày trông ngóng Hoàng Thượng không thả coi như thôi đi, nương nương ngài lâu như vậy mới đến một lần, nàng ta còn muốn quấy nhiễu..."
"Bạch Sương!"
Tần Nguyệt Chiêu thấp giọng, nghiêm nghị nói,
"Ăn nói cẩn thận."
Bạch Sương quỳ trên mặt đất oán giận không chịu nổi lúc này mới nhớ tới, các nàng còn đang ở Càn Nguyên Điện, khắp nơi đều là tai mắt của Hoàng đế, chỉ có thể đem tất cả bất mãn nuốt vào trong bụng.
Đám nô tài Càn Nguyên Điện vạn vạn không nghĩ tới, thị tẩm còn có vụ bị leo cây, không có dự bị để lại kiệu.
Mà bây giờ để Bạch Sương về cung của nàng gọi người nâng kiệu tới thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-to-dat-ky-nam-than-treu-choc-mot-cai/1459429/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.