Editor: Miêu Bàn Tử
Nhưng trên mặt Tiêu Ngự vẫn rất căng thẳng.
Hoàng đế như mình còn chưa được ngủ, ngược lại một tiểu quý nhân như nàng lại thư thư thản thản ngủ trước!
Thật không có quy củ!
Phải để cho nàng nếm mùi đau khổ, bằng không về sau nàng không để mình vào trong mắt.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Hắn hắng giọng một cái, vừa mới chuẩn bị răn dạy vài câu.
Màn tua rua điểm sắc vàng bỗng nhiên khẽ động.
Bàn tay nhỏ bé tinh tế, non mềm của thiếu nữ hiện ra giữa màn tua rua.
Như nụ hoa sen trắng lúc chưa nở, tinh khôi thuần khiết, chỉ bấy nhiêu đó cũng đã đủ câu hồn đoạt phách.
Hô hấp của Tiêu Ngự cứng lại, ném những lời răn dạy lên chín tầng mây.
"Hoàng Thượng ~"
Âm thanh vừa nũng nịu lại hơi khàn khàn bên trong vang lên, mang theo cảm giác mới tỉnh ngủ xen lẫn một chút lười biếng, Tô Đát Kỷ lại nhỏ giọng oán trách,
"Rốt cuộc ngài cũng đến ~ làm nô gia đợi thật lâu a ~ "
Âm cuối kéo dài ra, một cỗ làm nũng bay ra quấn quấn lấy, khiến cho thân thể người khác không kiềm được mà căng lên.
Không cần nhìn hắn cũng biết, đôi môi anh đào mọng nước kia nhất định là cong lên đến cỡ nào.
Bên dưới bụng nóng lên, hắn cảm giác có lực lượng nào đó bắt đầu ngo ngoe muốn động.
Còn bày ra vẻ ác nhân cáo trạng trước, trách tội hắn sao?
Tiêu Ngự ho nhẹ một tiếng, không nói chuyện, vung tay lên cho trái phải đều lui xuống.
Phần phật phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-to-dat-ky-nam-than-treu-choc-mot-cai/1459413/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.