Editor: Miêu Bàn Tử
Đào Vãn Tâm đang khóc liền ngưng lại, có chút không thể tưởng tượng được nhìn về phía Tô Đát Kỷ.
Xảy ra chuyện gì vậy, trong lúc giao đấu với mình, há miệng liền như súng máy, lưỡi cưa xén đứt hoa sen, một bước cũng không nhường. Tại sao trước mặt Thì Đình nàng lại sảng khoái nhận tội như vậy?
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Thì Đình nhìn thật sâu Tô Đát Kỷ một chút, thấy trong mắt nàng không có bất kỳ ý tứ miễn cưỡng gì, sắc mặt chìm xuống dưới.
"Lý do."
Lúc vị tổng tài này tức giận, đặc biệt tích (góp) chữ như vàng.
"Cô ta không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao? Cô ta chọc tôi tức giận, tôi cũng chỉ có thể ra tay dạy dỗ cô ta thôi."
Tô Đát Kỷ nhìn hắn, rất là bình tĩnh trần thuật sự thật.
Ánh mắt Thì Đình quét đến dấu bàn tay sưng đỏ trên mặt Đào Vãn Tâm, mi tâm nhăn thành một cái chữ xuyên (川) thật sâu,
"Cô được giáo dục như vậy sao?!"
Đối mặt với sự nổi giận của hắn, Tô Đát Kỷ không có ngạc nhiên, dù sao hiện tại, độ thiện cảm của nàng so Đào Vãn Tâm thấp hơn nhiều, hắn lựa chọn bảo vệ ả, cũng là chuyện bình thường.
Huống chi, đây là cục diện mà nàng muốn.
Mắng chửi người khác không có giáo dục, chẳng khác nào mắng cả nhà người ta.
Gương mặt xinh đẹp của Tô Đát Kỷ trong nháy mắt lạnh xuống, lộ ra một nụ cười mỉa mai,
"Thì Đình, vậy giáo dục của anh chưa từng dạy qua là trước khi tìm được chứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-to-dat-ky-nam-than-treu-choc-mot-cai/1459393/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.