Editor: Miêu Bàn Tử
Nụ cười nhẹ nhõm của Đào Vãn Tâm còn chưa kịp tới đáy mắt liền chết cứng ở trên mặt.
Ả mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn về phía Tô Đát Kỷ, không kịp hoàn hồn.
Ba chữ ngắn gọn súc tích, nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần mới hiểu được ý tứ bên trong đó.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
"Cô!"
Đào Vãn Tâm chỉ cảm thấy một ngụm máu từ tim dâng lên, nghẹn ở trong cổ họng,
"Cô, cô không phải là nói, chỉ cần tôi cầu xin cô, cô liền..."
"Đúng nha, chính miệng tôi nói",
Tô Đát Kỷ cười gian tà, đánh gãy chất vấn của ả,
"Nhưng mà tôi nói là có thể suy nghĩ một chút, cũng không có nói là cô cầu xin tôi thì tôi sẽ đáp ứng ngay lập tức nha."
Tô Đát Kỷ nhún vai, vẻ mặt rất là vô tội.
Nàng lật lọng!
Còn dám chơi văn chơi chữ với mình!
Hai mắt Đào Vãn Tâm tối sầm, thân thể nhỏ yếu kém chút nữa không chịu nổi cái đả kích này, lảo đảo ngã ra phía sau, cũng may có cửa phòng nhà vệ sinh ngăn lại, mới không ngã trên mặt đất.
Ả có nơi nào không rõ nữa, Tô Đát Kỷ đây chính là chơi đùa với ả!
Nhớ lại vừa rồi kế hoạch nàng dẫn dụ có trăm ngàn chỗ hở, thế nhưng Đào Vãn Tâm không thể chống đỡ lời đề nghị mê hoặc lòng người như thế, làm sao lại nghĩ đến việc nàng từ chối chứ?
Chỉ cần có một mồi nhử đầy thơm ngon, cá không cần bắt cũng sẽ tự chui đầu vào!
Một chiêu này, Tô Đát Kỷ chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mau-xuyen-to-dat-ky-nam-than-treu-choc-mot-cai/1459390/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.