Chương trước
Chương sau
Editor: Miêu Bàn Tử
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Phó Cẩn Ngôn đã cảm thấy không được bình thường. Liếc qua Tô Đát Kỷ, trên mặt của nàng cũng xoẹt lên một tia đỏ bừng, tức giận dậm chân,
"Ai muốn chết!"
Nàng cắn răng gấp giọng nói:
"Anh mau buông tay, thuốc này... Tê a~... Dược tính quá lợi hại."
Chưa nói được hai câu, trong miệng của nàng nhịn không được tràn ra vài tiếng ngâm nga khó chịu.
"Anh cách xa tôi một chút! Ách a~... Tôi sợ tôi không nhịn được, làm ra chuyện không nên đối với anh."
Phó Cẩn Ngôn sửng sốt vài giây, mới phản ứng được lời nàng nói có ý gì, tay giống như bị bỏng vội vàng rút lại, nhìn Tô Đát Kỷ trở về ngâm trong bồn tắm.
Cho nên nói, nàng ngâm nước lạnh không phải là vì tìm chết, mà là muốn làm dịu dược tính phát tác?
Vậy mới vừa nãy hắn nói cái gì mất mặt vậy a!
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
"Khụ khụ khục..."
Phó Cẩn Ngôn lúng túng đến mức bị sặc nước miếng chính mình, không còn mặt mũi nào nhìn Tô Đát Kỷ, vội vàng bước nhanh khỏi phòng tắm.
Thế nhưng ngâm mình bên trong nước lạnh dài như thế, cũng không phải là biện pháp tốt. Hắn lên mạng, mở công cụ tìm kiếm, tra một chút "Trúng thuốc nên làm cái gì?"
Đáp án được nhiều lượt bình chọn nhất là,
"Tìm một người nam nhân giải quyết là được, ví dụ như tôi."
"Cái gì ô yên chướng khí*, ngôn luận trên mạng đúng là không đáng tin cậy!"
*Ô yên chướng khí: Khói đen mù mịt, ý chỉ không phân ra ai đúng ai sai được ( có người nói phải làm thế này, người khác lại bảo làm thế kia, có cả ngàn đáp án ko biết cái nào đúng nên mù mịt)
( Cám ơn bạn SoaissCa đã giúp nà („ಡωಡ„))
Đối mặt với cái ám chỉ trần trụi này, Phó Cẩn Ngôn chau mày, đành thoát ra, gọi điện thoại cho pháp y bạn tốt của hắn.
"Alo? Nói đi, có chuyện gì?"
"Alo, cái kia....Ách, chính là..."
Trong khoảng thời gian ngắn hắn có chút nghẹn lời, không biết nên bắt đầu từ chỗ nào.
Bạn tốt nghe được rơi vào trong sương mù,
"Tôi nói, cậu xảy ra chuyện gì vậy? Ngày hôm nay nói chuyện làm sao ấp a ấp úng không giống cậu nha, có phải là gặp vấn đề khó khăn không?" Editor: Miêu Bàn Tử
Bình thường hắn tìm đến mình cũng là dăm ba câu lời ít ý nhiều biểu đạt xong ý tứ chính mình. Ngày hôm nay quá không đúng! Chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn?
Cũng không phải vấn đề lớn sao? Lời này làm sao mà hỏi đây?
Phó Cẩn Ngôn ậm ừ đến mấy phút, đem bạn tốt chờ đến khó chịu, lúc này mới quyết định chắc chắn, trực tiếp đem tình hình thực tế nói ra,
"Trong nhà của tôi có một nữ nhân trúng thuốc, nên làm cái gì?"
Đối phương trầm mặc nửa phút, đột nhiên cảm thấy việc này trịnh trọng, cũng ngưng châm chọc cười đùa, thấm thía nói,
"Aiz, tôi biết cậu nhiều năm như vậy đều không có chạm qua nữ nhân, khả năng trên tâm lý hoặc là trên sinh lý có vài chướng ngại nhỏ. Nhưng chỉ cần cậu tích cực trị liệu, y học phát triển hiện đại như thế, đều có thể giải quyết đúng hay không?"
"Cậu cũng không thể vì đầu óc nóng lên làm chuyện phạm pháp a! *** thì phán ba năm trở lên, nếu đối phương tuổi còn nhỏ, tử hình đều có. Cậu làm cái nghề này, luật pháp so với tôi biết rõ ràng hơn, nghiêm trọng như thế nào không cần tôi nhiều lời? Cậu cũng không thể đi nhầm đường! Tôi cũng không muốn về sau đưa cơm hộp cho cậu!"
( Chỗ *** trong convert để vậy. Quý dị cũng có thể hiểu là tội cưỡng dâm)
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Phó Cẩn Ngôn:... Cái gì mà pháp y giỏi nhất, còn không bằng những cái loạn thất bát tao* trên mạng kìa!
*Loạn thất bát tao: mất trật tự, lộn xộn.
"Nghĩ gì thế! Sao tôi có thể làm ra loại sự tình này? Bạn của tôi bị người khác hạ thuốc, tôi chỉ muốn giúp cô ấy một tay, đừng suy nghĩ lung tung, tranh thủ thời gian nói biện pháp giải quyết cho tôi!"
Nghĩ nghĩ, hắn lại tăng thêm một câu,
"Không cần phải tới bệnh viện."
Nữ.
Bạn bè.
Mặt trời mọc ở hướng tây!!!
Phó Cẩn Ngôn hắn lại còn nói mình có bạn bè nữ?
Đầu dây bên kia bắt lấy trọng điểm rất nhanh, trầm mặc một hồi,
"Chỉ chuyện này?"
"Cái gì mà chỉ việc này? Cái dược tính kia phi thường lợi hại!"
"Không có việc gì, tôi có biện pháp!"
Bạn tốt vỗ vỗ ngực, bảo đảm nói.
Phó Cẩn Ngôn mắt sáng lên, liền nghe hắn tiếp tục nói:
"Cậu không phải là giải dược tốt nhất nha! Tục ngữ có câu, giúp người thì giúp đến cùng, đưa Phật thì đưa đến Tây Thiên. Trực tiếp đem người quăng ngã trên giường, cậu lại hướng lên trên đắp một cái, âm dương điều hòa một chút, mọi chuyện chẳng phải thuận lợi sao! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Nghe được trận cười điên cuồng không che giấu vẻ trêu đùa, Phó Cẩn Ngôn đen mặt cúp điện thoại.
Cho nên, tại sao hắn lại gọi cuộc điện thoại này?
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
?Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái?Mèo méo meo~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.