Lúc về đến Ma giáo tất nhiên không tránh được lửa giận ngập trời và nghiêm phạt từ Huyết Sát.
"Hôm nay ngươi diện bích* ở ngay đây cho ta!" Huyết Sát cả giận nói, Kỳ Ngôn im thin thít đứng trước cột đá sơn son, nhìn dấu vết lồi lõm trên cột mà thấy oan ức vô cùng...
Lại diện bích, cứ có chuyện là cậu lại phải diện bích... Cái cột nát này cậu đã nhìn chằm chằm bao lần rồi? Lần nào làm sai cũng bị phạt nhìn cột.
Khóe mắt Thanh Long liếc thấy bức thư trong ngực cậu, đuôi lông mày khẽ nhếch: "Đó là cái gì?"
Kỳ Ngôn sửng sốt, theo phản xạ che ngực lại: "Không có gì hết!" Kỳ Ngôn định tự xem trước đã.
Thái độ giấu đầu lòi đuôi này khiến cho Huyết Sát lập tức liếc một cái sắc lẹm: "Đồ gì? Lấy ra đây!" [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
Kỳ Ngôn im như thóc, thở dài não nề rồi lấy bức thư kia ra từ trong ngực: "Chỉ là một bức thư..."
"Đưa ta." Trong ánh mắt Huyết Sát nhìn cậu mang theo uy nghiêm không được phép khiêu khích.
Chính nó, mỗi lúc Huyết Sát nghiêm túc đều khiến Kỳ Ngôn run sợ, dù sao người ta không chỉ là trúc mã mà còn là giáo chủ nữa.
Đưa bức thư ra, Kỳ Ngôn giải thích: "Đây là do Tây Chiêu bảo ta đưa cho ngươi..."
"Ngươi lại đi tìm Tây Chiêu!" Lời còn chưa dứt đã bị thanh âm nghiêm túc khác thường của Huyết Sát cắt ngang: "Sao ngươi cứ không khiến người khác bớt lo đi vậy? Ta không cho ngươi đi, ngươi cố tình muốn đi, bây giờ còn mang thư của hắn về?"
Nói đoạn Huyết Sát giả bộ định xé bức thư.
Kỳ Ngôn thấy thế vội lao tới, thừa dịp Huyết Sát bất ngờ mà đoạt lại bức thư.
"Ca ca, ngươi xé thư của người ta làm gì vậy! Tây Chiêu kia viết thư cho ngươi tất nhiên là vì có việc muốn bàn với ngươi, ngươi xé rồi chẳng phải là rất bất lịch sự!"
Huyết Sát vừa nghe càng giận thêm: "Tôn trọng hắn?!" Huyết Sát tức giận hít sâu mấy hơi, đối diện với ánh mắt cứng cỏi khác thường của Kỳ Ngôn cũng không biết nên dạy dỗ cậu kiểu gì. Huyết Sát quay đầu nói với Thanh Long: "Chu Tước phạm thượng, nhốt nó vào Thanh Trúc lâm ba tháng, không cho phép bất luận kẻ nào đến gần!"
Thanh Long ngẩn ra, sắc mặt kinh ngạc: "Giáo chủ, cái này..."
"Không cho phép cầu xin!" Huyết Sát phẫn nộ quát, Thanh Long đành đáp vâng, mi tâm nhẹ nhíu.
Thanh trúc Lâm là một nơi hoang vu khó tìm của Ma giáo, thường dùng để giam lỏng tội nhân. Lần này Huyết Sát hạ lệnh nhốt Kỳ Ngôn vào Thanh Trúc lâm cũng là vì giận thật.
"Ngươi định nhốt ta vào Thanh Trúc lâm!" Kỳ Ngôn không thể tin nổi: "Nơi đó lạnh giá lại còn xa xôi! Đến chút hơi người cũng không có, ngươi còn không cho người khác đi thăm ta! Có phải mệnh lệnh tiếp theo là không cho ta ăn cơm để ta chết đói không hả!"
Huyết Sát hừ lạnh, phất tay xoay người: "Còn không mang nó xuống!"
Thanh Long biết, cầu xin vào lúc này nhất định chỉ khiến lửa cháy đổ thêm dầu, không bằng chờ thêm một thời gian, để Kỳ Ngôn nếm chút đau khổ mới xin, cũng dễ khiến Huyết Sát mủi lòng thả Kỳ Ngôn ra.
Đi tới bên cạnh Kỳ Ngôn, Thanh Long lắc đầu với cậu: "Đi thôi."
Chóp mũi Kỳ Ngôn ửng đỏ, khóe mắt cũng rưng rưng: "Đi thì đi! Hứ!"
Chuyện hộ pháp Ma giáo Chu Tước bị giam vào Thanh trúc Lâm chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã truyền ra, không chỉ người của Ma giáo, người của Võ Lâm Minh cũng biết rõ ràng.
"Minh chủ! Thừa dịp trong ma giáo đang loạn đánh bọn họ trở tay không kịp, đối với chúng ta quả thực là vô cùng có lợi!"
Kiều trưởng lão của Võ Lâm Minh vuốt râu nói, trong mắt sáng ngời, có trí tuệ và tài năng tích lũy qua gian khó. [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
"Đúng vậy, minh chủ! Lúc này đánh lên tổng đàn Ma giáo chắc chắn khiến sĩ khí tăng cao!" Dương trưởng lão cùng chí hướng với Kiều trưởng lão, tất nhiên sẽ ủng hộ.
"Ta thấy không đúng lắm." Lưu phu nhân lắc đầu: "Chẳng may đây là một cái bẫy, vậy chúng ta nhất định sẽ trở thành cá trong chậu."
"Người Ma giáo đâu có nghĩ xa được như thế!" Dương trưởng lão quát khẽ, ý tứ giễu cợt rõ rành rành.
"Ai dám cam đoan đây không phải là một cái bẫy?"
"Theo ta thấy, yên lặng xem biến là cách tốt nhất, địch không động ta không động, địch đến ta cũng có đối sách."
"Hừ, ta thấy là do ngươi nhát chết."
...
Trưởng lão và hội đồng minh mồm năm miệng mười cãi nhau, Tây Chiêu ngồi trên ghế chính chỉ yên lặng bàng quan.
Có lẽ nhận ra sự lạnh nhạt của hắn, tiếng tranh luận nhỏ dần rồi tắt hẳn.
"Minh chủ, ý ngài thế nào?" Lưu phu nhân dò hỏi.
Ánh mắt Tây Chiêu đảo qua mặt những người đang ngồi ở đây, một lát sau mới trầm giọng đáp: "Tấn công Ma giáo."
"Chuyện này vạn lần không nên..."
"Lão phu nhất định theo minh chủ chinh chiến tứ phương, đến chết không đổi!"
Tây Chiêu đối diện với ánh mắt phản đối của Lưu phu nhân, nhẹ giọng nói: "Lần này không phải là bẫy, thế nhưng Ma giáo cũng sẽ không bó tay chịu trói."
Vì sao Ma giáo đã biết tin mà vẫn yên lặng đợi Võ Lâm Minh tấn công lên tổng đàn đây? Nếu hắn đoán không sai, trận đại chiến này hẳn sẽ xảy ra ở bên ngoài Biên thành và Ma giáo.
Nếu trận này xảy ra ở bên ngoài thì sẽ không tồn tại chuyện gài bẫy.
"Minh chủ, thứ cho ta nói thẳng." Lưu phu nhân than nhẹ: "Từ năm năm trước khi ma đầu tiền nhiệm của Ma giáo qua đời, tân giáo chủ thượng vị, Ma giáo cũng im ắng hơn nhiều. Những việc thương thiên hại lý đa phần đều là thù cũ do ma đầu kia để lại. Lão phụ không rõ, nếu đã như vậy, chúng ta đối địch với ma giáo còn ý nghĩa gì?"
Động tác châm trà của Tây Chiêu khựng lại, thật lâu vẫn không đáp lời.
Ám vệ bên cạnh thấy thế, thức thời bước ra nói: "Đã trưa rồi, minh chủ mở tiệc chiêu đãi các vị trưởng lão và đồng minh, xin dời bước sang sảnh bên dùng bữa."
Nghe ám vệ nhắc những người khác mới thấy cũng đói, cảm giác bụng rỗng không dễ chịu, vừa nghĩ đến biết bao món ngon ở sảnh bên thì trong lòng chỉ còn nhớ đến ăn uống. [Truyện chỉ có tại Ý vị nhân sinh]
Lưu phu nhân nhẹ nhàng thở dài, rốt cục không hỏi nữa.
Sau khi mọi người rời đi, Tây Chiêu ngồi tại chỗ ngẩn ngơ rất lâu.
Có một câu Lưu phu nhân nói không sai, những cụm từ như 'làm nhiều việc ác', 'giết người như ngóe', 'tà ác đáng sợ' này đều dùng để hình dung giáo chủ ma giáo... tiền nhiệm.
Hành vi của tên giáo chủ đó thực sự khiến cho người đời không thể tha thứ.
Thế nhưng giáo chủ hiện tại đã làm gì? Tính kỹ thì thực sự không có chuyện ác gì khiến người ta ghi khắc trong lòng.
Chẳng biết từ lúc nào Ma giáo bắt đầu kinh doanh, mạng lưới thương nghiệp trải khắp vương triều: Quán rượu, nhà trọ, nhà hàng, thanh lâu, phường dệt nhuộm, tiệm may...
Thanh Long và Bạch Hổ giải quyết việc an nội đối ngoại, không cần bàn tới, cũng chỉ còn Huyết Sát và Huyền Vũ gọi là "ác ôn" ma giáo.
Một Ma giáo như thế còn gì đáng để người ta hận đây?
Tây Chiêu cũng mê mang.
Vậy còn hắn thì sao? Chẳng lẽ thù không nên báo ư? Thù sâu tựa biển, ai hiểu cho đau đớn trong lòng hắn?
"Minh chủ, Lãnh cô nương xin gặp."
Tây Chiêu nhắm mắt không động: "Không gặp."
"Lãnh cô nương nói... Cô ấy tới bàn chuyện tấn công Ma giáo với ngài."
Tây Chiêu mở mắt ra, đồng tử tựa mực lóe lên ánh lạnh: "Không gặp. Nói với cô ta, bây giờ đã không còn chuyện của cô ta nữa rồi."
Ám vệ đáp lời lui xuống.
Tây Chiêu nhẹ thở dài, đứng lên, chắp tay.
―― nếu Kỳ Ngôn không thích, vậy hắn sẽ không liên quan gì đến người phụ nữ này nữa.
[Độ hảo cảm của nam chính với Kỳ Ngôn + 5, độ hảo cảm hiện tại: 90]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]