Nữ chính Lãnh Đại Diên là con gái nhỏ của đại tướng quân Thiên Dụ vương triều. Từ nhỏ ốm yếu nhiều bệnh, lại thêm mẹ kế độc ác bỏ thuốc vào đồ ăn của nàng trong thời gian dài khiến tinh thần không tỉnh táo, trở thành tiểu thư ngu ngốc bị người người cười nhạo ở vương triều.
Ngược lại, Lãnh lão tướng quân là một người thương con, tiếc rằng lúc trẻ không biết nhìn người nên mới hại nữ nhi rơi vào tình cảnh như thế. Tuy đã tìm cớ đưa mẹ kế ác độc vào quân kỹ doanh, nhưng nữ nhi cũng biến thành thế này. Lão tướng quân tìm đủ danh y lại chẳng thể chữa khỏi cho nữ nhi của mình.
Bất đắc dĩ chỉ đành nuôi nữ nhi ngốc này, mãi đến khi một cô hồn từ dị thế nhập vào Lãnh Đại Diên.
Lãnh Đại Diên của thế kỷ 21 là một người phụ nữ mạnh mẽ rất có đầu óc buôn bán. Không ngờ trong một lần đi ký hợp đồng gặp tai nạn xe cộ, trời xui đất khiến lại xuyên vào tiểu thư ngốc ở Thiên Dụ vương triều, từ đó bắt đầu mở ra con đường niết bàn hào quang chói lọi.
Trong nguyên tác, đây là một câu chuyện NP. Nửa trước là nữ chính vờn quanh giữa đám Vương gia, Hoàng thượng, cậu ấm, khiến cho trái tim cả ba đều dính lấy nàng. Sau đó, nữ chính buông tay mặc kệ, chuyển luôn sang lăn lộn trong giang hồ, bắt đầu hành trình thu mỹ nam của mình.
Thẳng thắn mà nói, đối tượng công lược của Kỳ Ngôn là Tây Chiêu, chính bản thân Kỳ Ngôn, và cả Huyết Sát, Thanh Long, Bạch Hổ với Chu Tước đều thuộc hậu cung của nữ chính. Tổng cộng chín mỹ nam, trở thành cảnh đẹp trong hậu viện của nữ chính.
Một nữ chính đáng sợ như vậy, đương nhiên không chỉ có vẻ ngoài mà cũng có nét hấp dẫn riêng.
Kỳ Ngôn nói chung vẫn thấy khá áp lực. Nhưng cũng may đây mới là mở đầu, nữ chính còn ở chỗ Hoàng đế Vương gia nhảy nhót vài bữa nữa, Kỳ Ngôn có đủ thời gian công lược Tây Chiêu.
Tuy nguyên tác là NP, nhưng mục tiêu công lược của Kỳ Ngôn chỉ có một -- lạnh nhạt thông minh cấm dục muộn tao minh chủ võ lâm Tây Chiêu.
Ra khỏi địa bàn ma giáo, Kỳ Ngôn ngồi trên lưng ngựa, lưng dựa vào một lồng ngực ấm áp vững chãi, vô cùng thích ý híp mắt lại.
"Ngôn ca..." Giọng nói của Huyền Vũ vang lên phía sau: "Ngươi hạ đầu xuống một chút, ta không thấy đường."
"Ai nha, người ta đã nhỏ bé mong manh lắm rồi!" Kỳ Ngôn dùng khuỷu tay huých hắn.
Huyền Vũ nghiến răng nghiến lợi, ghìm một cục tức trong họng, phun không nổi.
-- Một đại nam nhân như ngươi không phải nên tự cưỡi ngựa à! Cưỡi chung một con ngựa với ta cũng thôi, bảo ngươi cúi đầu thì cứ cúi đi! Nhỏ bé mong manh cái khỉ gì!
"Ta nói Tiểu Huyền nè." Giọng Kỳ Ngôn bỗng chứa chút phiền muộn: "Ngươi thấy ca ca ta thế nào?"
Huyền Vũ liếc y, nói lời trái lòng: "Ngôn ca rất tốt."
"Tốt thế nào?" Kỳ Ngôn đỏ mặt.
Mặt Huyền Vũ không biến sắc: "Thế nào cũng tốt."
"Đã như vậy." Kỳ Ngôn khẽ thầm thì mê hoặc: "Nếu như ta là nữ tử, Tiểu Huyền có nguyện cưới ta?"
"Không muốn." Huyền Vũ trả lời rất nhanh, hầu như từ chối không cần đắn đo.
"Vì sao!" Kỳ Ngôn quay đầu nhìn hắn, lại bị Huyền Vũ dùng một tay rảnh xoay mặt lại.
"Bởi vì Ngôn ca trong lòng ta uy nghiêm tựa thần thánh, ta không thể khinh nhờn thần thánh."
Huyền Vũ bịa đến mức chính mình cũng sợ hãi.
Vừa nghe lời này Kỳ Ngôn đã thẹn thùng rồi, lại dùng khuỷu tay huých Huyền Vũ: "Đáng ghét!"
Huyền Vũ cảm giác mình bị huých thành nội thương, e rằng vị ca ca này của mình chưa nhận thức được tuy y 'mảnh mai' nhưng vẫn là một nam nhân biết võ công có Nội! Lực!
Biên thành đã ở trước mắt, đây là một tòa thành thị phồn vinh thuộc Võ Lâm Minh, so với đô thành không kém là bao, nhưng cách nhau khá xa.
Thở phào nhẹ nhõm như được giải thoát, Huyền Vũ nhét dây cương vào tay Kỳ Ngôn sau đó nhanh chóng nhảy xuống ngựa.
"Ngôn ca, đệ đệ chỉ tiễn ngươi tới đây. Ngươi..." Thần sắc xoắn xuýt, Huyền Vũ vẫn quyết định nói: "Nếu như xảy ra chuyện gì thì dùng bồ câu đưa tin cho ta, ta sẽ tới giúp ngươi."
-- Làm ơn đừng dùng bồ câu đưa tin cho ta! Cho Thanh Long! Cho Bạch Hổ! Cho giáo chủ cũng được đó!
"Được rồi, được rồi ~." Kỳ Ngôn liếc hắn: "Nào có chuyện gì mà ca ca ngươi không giải quyết được ~."
"Vậy thật tốt quá." Huyền Vũ gật đầu, nhìn Kỳ Ngôn vỗ mông ngựa lao đi, trong lòng không ngừng cảm khái.
Đã từng, ca ca này của hắn xinh đẹp không giống người phàm nhưng vẫn là một nam nhi chính trực... Từ ngày luyện thành mị thuật! Ca ca ngày nào thế mà biến thành tỷ tỷ!
Thế sự xoay vần, tạo hóa trêu ngươi!
Kỳ Ngôn quang minh chính đại đi vào biên thành trong gương mặt xấu hổ đỏ bừng của binh sĩ gác cổng.
Không khí trong thành bình yên, dân chúng an cư lạc nghiệp, quan lại cũng yêu dân như con, còn có Võ Lâm Minh tọa trấn, tòa thành này xứng là miền cực lạc của thiên hạ muôn dân!
Ngày thường Kỳ Ngôn không bước chân ra ngoài, bây giờ nhìn thấy mấy thứ linh tinh bày bán trên phố thì rất mới lạ.
Vừa đi vừa nghỉ, ánh mắt Kỳ Ngôn sáng lên. Trên đường bán đồ chơi nhỏ, còn có đồ ăn vặt thơm ngào ngạt, Kỳ Ngôn dừng trước một sạp bán bánh ngọt lạnh, nhìn bánh ngọt lạnh mềm mịn được đặt ngay ngắn trên thớt gỗ mà nuốt một ngụm nước bọt.
Thoạt nhìn siêu ngon!!
"Cô nương, mua một phần bánh ngọt lạnh?" Chàng trai bán bánh ngọt lạnh thân thiết hỏi.
Kỳ Ngôn ăn mặc dù không đến nỗi hở hang, thế nhưng dáng người không quá cao gầy phối với mái tóc buộc cao của y, mày liễu thanh tú, khuôn mặt mỹ lệ, lại thêm trang phục cao cổ khiến ánh nhìn đầu tiên ai cũng cho rằng là nữ giả nam.
Kỳ Ngôn nhìn thoáng qua chàng trai, lâu sau mới đáp: "Chờ lát nữa phu quân ta tới."
Thực ra trong lòng Kỳ Ngôn đang nghĩ có nên dùng bồ câu đưa tin cho Huyền Vũ hay không, để hắn gửi ít bạc tới...
Đúng vậy, lúc đi quá kích động, đến một đồng cũng không mang!
Tuy chàng trai thấy giọng nói của cô nương này sai sai, nhưng vẫn cười đáp: "Không thì ta đưa ngươi một miếng ăn trước!"
Kỳ Ngôn tròn mắt: "Ngươi không sợ ta chạy mất?"
"Này có gì đâu, ngươi từ nơi khác tới à. Đến biên thành của chúng ta chơi, mời ngươi ăn một miếng bánh ngọt lạnh cũng không phải chuyện to tát gì."
Nói xong liền dùng giấy dầu gói cho Kỳ Ngôn một miếng bánh ngọt lạnh.
Kỳ Ngôn ngơ ngác nhận, trong lòng không ngừng xúc động.
Ban sơ an ổn, một đời an yên, chẳng qua cũng đến vậy mà thôi.
Bởi vì không còn phiền não, cho nên bách tính ở biên thành đều rất hiếu khách, thậm chí còn hơi hiền lành chất phác.
Trong miệng nhai bánh ngọt lạnh, ánh mắt Kỳ Ngôn nhìn quanh, thầm nghĩ dù sao cũng không thể ăn không của người ta một miếng bánh ngọt lạnh phải không? Người ta chẳng qua là buôn bán nhỏ, một miếng bánh ngọt lạnh có khi là tiền nuôi gia đình sống qua ngày, mình cũng không thiếu bạc, chỉ là tình huống đặc biệt, tạm thời không có mà thôi...
Đã vậy, tìm một người đang có tiền mượn chút là được rồi!
Nghĩ thế, Kỳ Ngôn đứng trước sạp bánh ngọt lạnh, vừa ăn vừa tìm kiếm người trông có vẻ tốt bụng lại có tiền.
Trên phố người đến người đi, tìm một người hợp mắt cũng khó lắm nha.
Bỗng ánh mắt Kỳ Ngôn sáng lên, khẽ cười với chàng trai bán bánh ngọt lạnh sau đó bước nhanh về phía trước, túm lấy cánh tay của một nam nhân cao lớn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]